Ngược Ái Tiểu Thần Phụ

Chương 11 :

Ngày đăng: 12:27 19/04/20


Cơn gió nhẹ hiu hiu thổi tới cuốn lá cây sàn sạt như đang diễn tấu khúc nhạc êm dịu, đây là một trấn nhỏ cổ kính mà buồn chán ở miền nam, chỉ có điểm sáng duy nhất, chính là Nhà thờ lớn đã có lịch sử lâu đời cùng kiến trúc hùng vĩ.



Nhà thờ lớn St. Peter thường được viếng thăm vào dịp đang tiến hành nghi thức lễ Mi-sa thần thánh và trang nghiêm.



Sau khi đọc xong thánh kinh và lời cầu nguyện, vị linh mục tóc đã trắng xóa, dáng vóc tiều tụy tính toán rồi phân phát bánh thánh và rượu thánh —— đây là bữa cơm cuối cùng của chúa Jesus trước khi chết, thể hiện cho thân thể cùng máu của Người, để cảm ơn nên có nghi thức truy điệu cùng tế đồ cúng, khiến cho việc cúng tế thánh giá được vĩnh viễn truyền lưu hậu thế.



Trong lúc nhận bánh thánh, mấy thiếu nữ mới biết yêu mặt đỏ bừng thỉnh thoảng trộm liếc nhìn mấy đệ tử trẻ tuổi của Thần học viện đứng sau vị linh mục già. Đặc biệt là một vị nam tử tóc đen tuấn tú đứng ở cuối cùng, càng lúc càng hấp dẫn vô số ánh mắt ngưỡng mộ.



“Này, mấy cậu nhìn xem, cô gái kia lại nhìn trộm thiếu chủ của chúng ta rồi.” Jim mặt đầy tàn nhang nhỏ giọng nói.



“Không sai, chỉ cần ở đâu có thiếu chủ của chúng ta xuất hiện, các học trưởng luôn tự cho là mình dễ nhìn cũng chỉ có thể đứng một bên hóng mát thôi. Đương nhiên, tôi cũng có phát hiện các nàng đang nhìn lén cả tôi.” Willie có dáng người cường tráng cùng những lọn tóc quăn dễ thương quả quyết nói.



“Nôn, con mắt các nàng có bị lọt tròng, thì mới thèm để ý đến cậu a?”



“Này! Tôi tuy rằng không đẹp trai như thiếu chủ của chúng ta, nhưng… ít nhất… nhưng cũng đẹp hơn khối người, cậu đang kéo cái gì?”



“Hứ, nhìn bộ dáng cậu chính xác là loại ‘đầu óc ngu si, tứ chi phát triển’ còn giống cái bánh nát đầy ruồi bu, lại dám so sánh với đại ca, nằm mơ đi cưng.”



“Cậu nói ai là ruồi ——”



“Tất cả câm miệng cho ta!”



Nam tử tuấn mĩ được gọi là thiếu chủ lén đá cho hai nhát, hai người lập tức đau đến rút lui, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.



Sau khi nhận xong bánh thánh, mọi người đang chuẩn bị rời đi thì bị một thanh âm kéo lại.



“Mọi người xin hãy dừng bước. Ta muốn nói ra suy nghĩ của mình.” Một linh mục tóc trắng xóa nghiêm túc đứng lên.



“Riley phu nhân, có chuyện gì thế?” Linh mục Preece quan tâm hỏi thăm.




“Hai người các cậu thật xấu, chuyện tốt như vậy lại không đến tìm tôi, nếu như các cậu dám vứt bỏ tôi, tôi sẽ đi báo cáo thiếu chủ.” Gray béo thảnh thơi hoạt động đầu óc thật nhanh, biết người mà hai cái tên ham chơi này sợ nhất là ai.



“Tốt, cái đồ mập đáng chết nhà cậu, lại còn dám uy hiếp chúng tôi?” Jim tức giận xông lên.



“Quên đi, Jim, chúng ta không có thời gian để lằng nhằng đâu.” Willie đưa tay ngăn cản hắn, “Đi nhanh đi, nếu bị thiếu chủ phát hiện chúng ta không ở trong phòng ngủ, chúng ta sẽ phải trồng chuối ở cửa nữa đó.  Mọi người cố lên, hãy nghĩ đến những mỹ nhân lẳng lơ lại xinh đẹp đang chờ đợi chúng ra đi! Mọi người nhanh củng cố tinh thần rồi tiến lên nha!”



“Ôi, nữ nhân nữ nhân!”



Từ nửa năm trước, bọn họ rời khỏi New York, theo gia quy của gia tộc Alderaan đến cái nơi chim cũng không thèm ỉa gọi Thần học viện này, bọn họ cũng không có chạm vào nữ nhân. Bởi vậy vừa nghĩ đến đêm nay sẽ chìm ở trong bông vải mềm mại, trong hương thơm ngào ngạt ấm áp, ba người vừa chảy nước dãi, vừa cố gắng trèo qua bờ tường phía tây của Thần học viện.



Rất nhanh, thân ảnh của ba người hòa vào bóng đêm đen đặc, biến mất ở trên con đường tối tăm của thị trấn nhỏ…



Trên thị trấn Stewart trăm năm cổ kính giản dị, một nhà ‘kim quang lóng lánh’, một câu lạc bộ lóe ra vô số đèn neon, có vẻ vô cùng bắt mắt.



Không chút e dè, treo cao biển hiệu —— “câu lạc bộ muốn làm muốn làm”, đây chính là nơi mà tất cả nữ nhân trong trấn coi là nơi tập trung của tội ác.



Tên “Câu lạc bộ muốn làm muốn làm” nghe qua quả thực thô tục đến cực điểm, nhưng nội thất thiết kế lại vô cùng trái ngược, cực kì tao nhã dễ chịu. Mỹ nữ phong tao đến mê người hơn nữa bầu không khí lại vô cùng lãng mạn, khiến cho nam nhân hoàn toàn chìm đắm trong hương thơm nồng nàn, lưu luyến không rời, vui đến quên cả trời đất.



“Lão Đại, ngài xem kìa, trên hành lang lầu hai, có một nam nhân không ở trong phòng tầm hoan mua vui, lại ở bên ngoài lén lút, không biết là đang làm gì nha?” Mặt phải Cách Nỉ có một vết đao thật sâu, ở trong phòng quản lý cách âm trên tầng cao nhất của câu lạc bộ, vừa chỉ vào hình ảnh một nam tử trên màn hình giám thị, trêu chọc nói.



“Phóng to màn ảnh lên, để ta xem là thần thánh phương nào.” Ngồi ở trên ghế lớn phía sau, nam nhân được gọi là lão Đại bắt chéo chân, không chút quan tâm phả vào giữa không trung một làn khói.



“Huýt ——” Cách Nỉ nhìn tướng mạo nam tử xuất hiện trong hình ảnh không khỏi bật huýt sáo. “Là một đại mỹ nhân, lão Đại, xem ra đúng là món ăn ưa thích của ngài. Ngài ở trấn nhỏ buồn chán này cũng nghẹn nhiều ngày rồi, đêm nay đừng ngại hảo hảo hưởng dụng một phen.”



“Cảm tạ sự chiêu đãi ân cần của cậu, Cách Nỉ, xem ra ta thực sự cần có một bữa ăn khuya ngon lành rồi.”



Hai người nhìn tiết mục ‘ngươi truy ta cản’ trong hình ảnh giám thị, trong mắt tràn đầy ý cười tà ác.