Ngược Ái Tiểu Thần Phụ
Chương 7 :
Ngày đăng: 12:27 19/04/20
Ngón tay ôn nhu không ngừng vuốt ve toàn thân, Diệp Phương Diêu mơ mơ màng màng trong giấc mơ, phảng phất cảm giác về ôm ấp của mẫu thân…
“Không được giả chết, ta đã cho tiểu cầu trở về nguyên trạng, tiểu nô lệ khoái đóng kịch này, mau tỉnh lại.” Giọng nam trầm thấp lại êm tai ngoài ý muốn.
Nam nhân này là ai a? Hắn như thế nào biết ta khoái đóng kịch?
Nghĩ lại a, thời điểm ta còn học trung học ở Đài Loan chính là đội trưởng đội kịch nha.
Ta đạo diễn vở “Công chúa Bạch Tuyết” kia là cỡ nào oanh động, quả thực là một vở kịch khó tìm a!
Ngay tại lúc Diệp Phương Diêu đang đắm chìm trong quá khứ “huy hoàng”, trong cơ thể bỗng nhiên truyền đến một cảm giác khác thường ——
Trời ạ ——
Ô… Ta nhớ ra rồi… Trong mông ta còn cắm cái “Ngược đại hồn cầu” mà tên đại biến thái kia bức tác mang!
“Tức chết ta! Ngươi mau lấy ra cho ta!” Diệp Phương Diêu mở trừng mắt.
Quả nhiên, xuất hiện ở trước mắt chính là khuôn mặt tà ác như ma vương, lại còn nhìn cậu không có hảo ý.
Di? Không đúng a, không phải ta đang ở giáo đường tham gia lễ Mi-sa sao? Vì cái gì lúc này lại bị tên ác ma này ôm vào ngực?
Còn có, cái nơi tối tăm, ngay cả cửa sổ đều không có, trên tường còn treo một loạt thứ hình thù kỳ quái này rốt cuộc là nơi nào?
“Chẳng lẽ… Ngươi —— ngươi bắt cóc ta.”
“Bắt cóc? Ta bắt cóc một tên linh mục một đồng cũng không có làm gì? Chúa Trời của các cậu sẽ chi tiền chuộc sao?
Cái gì không có một đồng, nói ra sẽ hù chết người, bổn thiếu gia chính là người thừa kế thứ một trăm linh tám của gia tộc Alderaan phú khả địch quốc, giá trị con người khó có thể tính được, ngươi lại dám xem thường ta? Hừ!
“Được rồi, tiểu nô lệ của ta, nghèo thì nghèo có sao đâu, không cần dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu như thế nhìn chủ nhân.”
Cái gì điềm đạm đáng yêu? Đây là ánh mắt khinh bỉ, ngươi có hiểu không?
Bởi vì không thể nói ra thân phận bản thân, Diệp Phương Diêu đành phải dùng ánh mắt trừng lớn để biểu đạt kháng nghị tối nghiêm chỉnh.
“Tốt lắm tốt lắm, nhìn cậu trừng đến nước mắt cũng sắp rớt xuống, không cần lại khổ sở, không có tiền cũng không sao, cậu không việc gì phải lo lắng, chủ nhân sẽ dưỡng cậu cả đời.”
Ánh mắt nam nhân kia trong một chốc kia có vẻ vô cùng ôn nhu.
Trái tim Diệp Phương Diêu đột nhiên đập mạnh giống như muốn bay ra khỏi ***g ngực.
Tò mò quá, chẳng lẽ ta sinh bệnh? Bằng không như thế nào tim đột nhiên mất đi khống chế?
Nên tìm cơ hội quay về bệnh viện Alderaan của chúng ta ở New York để kiểm tra cho đảm bảo.
“Như thế nào lại nhìn chủ nhân đến thất thần? Có phải càng ngày càng sùng bái chủ nhân hay không?” Tần Chấn Dương cười xoa mái tóc của cậu.
“Đừng nhiều lời! Mau lấy cái vật biến thái này ra!” Diệp Phương Diêu đỏ mặt vội nói sang chuyện khác.
“Nói chuyện với chủ nhân lại không quy củ.” Tần Chấn Dương đánh nhẹ lên mông cậu một chút coi như trừng phạt.
“Ta không phải tiểu hài tử, vì sao ngươi luôn đánh mông ta?” Diệp Phương Diêu tức giận kêu to.
“Tuy rằng cậu không phải tiểu hài tử, nhưng là tiểu nô lệ của ta, chủ nhân tất nhiên có thể đánh mông cậu.”
“Vì cái gì đều là ngươi nói? Không công bằng!”
“Tối hôm qua bảo cậu quay về đọc lại quy định nô lệ, rốt cuộc cậu có đọc không? Đem điều thứ nhất đọc cho chủ nhân nghe!”
“Ngươi giúp ta lấy cái *** cầu kia ra, ta liền đọc!”
“Tốt, cũng dám ra điều kiện với chủ nhân! Muốn chết!”
Tần Chấn Dương lấy điều khiển từ xa trong túi ra, lại không lưu tình cho chạy đến cực mạnh!
“Ô a a a a a ——”
Tiểu hình cầu trong tràng nội trong nháy mắt đột nhiên tăng vọt lên bằng nắm tay, kéo căng tràng nội của thiếu niên, làm cho cậu phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
“Hừ, biết đau đi?”
“Đau quá đau quá —— ô… Ngươi mau lấy ra đi! Ta sắp chết! Ô…” Diệp Phương Diêu đau đến chảy nước mắt.
“Còn dám ra điều kiện với chủ nhân nữa không?”
“Không dám! Không dám nữa! Ô…”
“Vậy mau đọc!”
Dưới *** uy của nam nhân, Diệp Phương Diêu khóc sướt mướt đọc lên. “Điều thứ nhất là… Chủ… Chủ nhân là… Cao nhất.”
“Đúng vậy, chủ nhân là cao nhất. Ý tứ chính là chủ nhân nói gì đều phải nghe, rõ chưa?”
Ô… Người là đồ bạo quân độc tài!
“Nghe… rõ ràng, hiện tại ngươi có thể giúp ta lấy cái đó ra không? Ô… Thật sự đau lắm.” Diệp Phương Diêu hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.
“Ân, xem xét thái độ thành tâm nhận sai của cậu, lần này chủ nhận tạm tha.” Tần Chấn Dương lấy điều khiển từ xa, ấn nút tắt.
Hậu đình của tiểu nô lệ này vừa mới khai phá, gây sức ép từ tối hôm qua đến bây giờ lâu như vậy cũng đủ rồi.
“A a a a… Không cần… Không cần a ——”
Tính khí đứng thẳng bị một bàn tay đầy kỹ xảo xoa bóp, còn ngại không đủ kích thích, nam nhân dùng thánh giá ngoáy tròn trong lỗ nhỏ trên đỉnh tính khí, làm cho Diệp Phương Diêu nhịn không được cong lưng, run rẩy lớn tiếng khóc nức nở.
A a… Thích quá… Kích thích quá… Muốn bắn a…
Chúa Trời a… Như thế nào trên thế giới lại có chuyện đầy tội ác mà lại thoải mái như thế?
“Thật sự thích như vậy sao?”
“Ân… Ngô… Thích lắm thích lắm…”
“Muốn bắn sao?”
Thanh âm của nam nhân tựa như ma vương thốt ra.
Diệp Phương Diêu nhịn không được vặn vẹo thân mình, khóc lóc cầu xin, “Muốn… Muốn… Van cầu ngươi ——”
“Tiểu nô lệ đang cầu ai?”
Cảm giác muốn bắn tinh mãnh liệt đã sớm ăn mòn lý trí, nhìn thấy nam nhân vẫn thờ ơ, một chút cũng không có ý tứ giúp cậu, Diệp Phương Diêu khóc lóc ôm lấy hắn, “Chủ nhân… Van cầu chủ nhân… Tiểu nô lệ van cầu ngài… Cho ta bắn đi, chủ nhân của ta!”
Nghe được tiếng khóc thảm của thiếu niên vừa ngọt ngào lại *** đãng, Tần Chấn Dương thiếu chút nhịn không được mà bắn!
“Tiểu nô lệ hay tra tấn người này! Nếu muốn bắn thì đem phân thân của chủ nhân lấy ra!”
Diệp Phương Diêu chảy nước mắt, nghe lời cởi thắt lưng của chủ nhân, một cái phân thân thật lớn nhất thời nhảy ra ——
“Cầm nó, cảm giác nó.”
“Ân… Cáp a ha a…”
“Nói ra cảm giác của tiểu nô lệ.”
“Thật lớn… Nóng quá…”
“Nhớ rõ không? Nhớ rõ nó đã từng tiến vào cái mông *** loạn của cậu như thế nào, cho cậu hưng phấn mà phát cuồng ra sao?”
“Ô… Ta… Ta không biết…”
“Nói thực ra đi! Bằng không hôm nay chủ nhân sẽ cho cái thứ hạ lưu này của cậu cương cả một đêm, một giọt dịch thể cũng đừng mơ bắn ra!” Tần Chấn Dương cầm phân thân cương đến mức tím hồng của cậu, lạnh lùng nói.
“Không cần a! Ô… Ta nói… Ta nhớ rõ ta nhớ rõ!”
Diệp Phương Diêu như thế nào có thể không nhớ một đêm mà cả đời này khó quên kia.
Nam nhân này cải tạo thân thể cậu, thao túng tất cả con người cậu…
“Tốt lắm, nô lệ ngoan, chủ nhân sẽ thưởng cho cậu vì thái độ thành thực…”
Tần Chấn Dương đem phân thân của mình đặt cạnh phân thân của thiếu niên, đồng dạng dục vọng nóng bỏng của hai người kề sát nhau, nóng đến mức cơ hồ muốn phát cuồng…
Hắn kéo tay thiếu niên đặt ở trên phân thân của hai người. “Dùng tay nắm chặt, tự mình thủ *** đi!”
Tay Diệp Phương Diêu run rẩy cơ hồ không cầm được phân thân thô to của hai người, “Ô…Không được… Ta sẽ không… Ta chưa từng…”
“Cậu sẽ, trước kia chủ nhân đã làm cho cậu, đến, nhanh lên.”
Diệp Phương Diêu nức nở nhắm mắt lại, cắn răng một cái, bắt đầu dùng hai tay xoa bóp.
“Không cần gấp, nhẹ nhàng cầm, ở trước đầu đỉnh xoa một chút, xoa xuống chút nữa…”
“Được… Làm được… Tiểu nô lệ của ta…”
“Cáp A ha a… Thích muốn chết!”
Biểu tình ngửa đầu thở dốc của nam nhân gợi cảm đến dọa người, Diệp Phương Diêu giống như được cổ vũ cũng khóc lóc lãng kêu, “Ô… Ta cũng vậy! Chủ nhân, lớn quá lớn quá…”
Khoái cảm mãnh liệt làm cho hai tay Diệp Phương Diêu càng thêm điên cuồng xoa nắn.
Từ đỉnh của hai người không ngừng tràn ra chất lỏng trong suốt, trong không khí nhất thời tràn ngập mùi giống đực, cùng tiếng nước tấm tắc *** loạn…
“Làm tốt lắm… Tiểu nô lệ của ta…”
“Ô… Chủ nhân ta không được… Ta muốn ra ——” Diệp Phương Diêu khóc lóc lắc đầu liên tục, hạ phúc đột nhiên trướng phồng ——
Vẻ mặt diễm lệ lúc cao trào của thiếu niên đã khơi mào thành công dục vọng của Tần Chấn Dương, hắn đột nhiên cầm lấy thánh giá trong tay dùng sức đâm vào đầu nhũ của tiểu nô lệ của mình ——
“Bắn đi, cùng chủ nhân bắn ra!”
“Ô a a a ——” Diệp Phương Diêu phát ra tiếng thét chói tai vừa thống khổ lại ngọt ngào ——
Máu cùng dịch thể đồng thời phun tung tóe, dính vào thánh giá thuần khiết…
“Đứa nhỏ phá hư, sao lại làm dơ thánh giá… Đến, liếm sạch sẽ…” Nam nhân đem thánh giá đặt ở bên môi thiếu niên.
Say mê đắm chìm trong sự lăng nhục của chủ nhân, thiếu niên mở to đôi mắt thất thần, chậm rãi thè đầu lưỡi ra liếm thứ chất lỏng tục tĩu trên thánh giá…
“Trên mặt còn lây dính máu của cậu… Tinh dịch của chủ nhân cùng của cậu… Thánh giá này không bao giờ… thuộc về Chúa Trời nữa… Nó thuộc về ta!”