Ngược Về Thời Minh
Chương 116 : Một hậu hai phi
Ngày đăng: 13:22 30/04/20
Sáng sớm, công thần công khanh, vương hầu quan tướng đã tập trung vào hoàng cung. Các cung điện chính đã được chuẩn bị bánh pháo, chữ Song Hỷ (囍) đỏ thếp vàng, nến to, thảm đỏ trải dài trên sân rồng (ngự lộ).
Đội Trung Hoà Thiều nhạc(1) được bố trí trước điện Thái Hoà còn bệ đỏ rực của dàn đại nhạc được bố trí bên trong điện Thái Hoà. Đội nghi trượng rước dâu được sắp xếp bên ngoài Ngọ môn, trong đó có một chiếc kiệu lễ hoàng hậu, hai chiếc kiệu lễ hoàng phi. Trong ba chiếc kiệu ấy chỉ có chiếc kiệu của hoàng hậu phủ màn bằng gấm màu vàng đỏ, phía trên dùng kim tuyến thêu phượng hoàng.
Đội "nữ nhạc"(2) được bố trí riêng đằng sau cung Càn Thanh và trước điện Giao Thái. Tại điện Thái Hoà, đám vương công đại thần đủ tư cách góp mặt đang hớn hở đứng trên thềm rồng và trong đình viện. Hồng Lư Quan của bộ Lễ và Dương Lăng với vai trò là Chính và Phó sứ giả đứng ở hàng đầu. Dương Lăng thấy hai bên đều là nữ quyến của quan lại ngoài triều, ai nấy đều vận lễ phục Cáo mệnh, y liếc trộm vài cái, lại không tìm thấy Ấu Nương trong tầm mắt.
Khoảnh khắc sau, hoàng đế Chính Đức giá lâm điện Thái Hoà, văn võ bá quan, công khanh Cáo mệnh lập tức đồng loạt rào rào quỳ xuống thực hiện "ba quỳ chín lạy" chúc mừng hoàng thượng. Trông khí sắc của Chính Đức hôm nay cũng rất tốt, y mỉm cười ngồi lên ngai vàng, bảo văn võ bá quan đứng dậy. Thượng thư bộ Lễ mới nhậm chức Vương Hoa tay ôm sắc vàng, ấn vàng, bước ra chính giữa đại điện cao giọng tuyên đọc lễ sắc phong, ấn phong cho Hoàng Hậu và Hoàng Phi của Hoàng Đế. Hồng Lư Quan và Dương Lăng tiếp nhận Tiết, sắc, ấn xong liền tiến thẳng ra Ngọ môn đi nghênh đón hoàng hậu.
Hôm nay hoàng đế Chính Đức cảm thấy thân dưới vẫn không thật thoải mái, song đã không còn có cảm giác tưng tức nữa. Nghe lời chỉ dẫn của Dương Lăng, lại gạt đi tâm sự con trai, cho nên hôm nay ngồi trên điện nhìn thấy trong cung náo nhiệt như vậy, trong lòng y cũng hết sức hưng phấn.
Chính Đức hoàn toàn không cảm giác được hôm nay y mới là chú rể, ngồi bên trên ngó đám người lúc nhúc mà vui mừng khôn tả. Lão Vương Nhạc với vẻ vui mừng tràn ngập khuôn mặt già nua ngó thấy cũng sắp đến giờ, vội lập cập bước đến trước mặt Chính Đức, khom người thưa:
- Hoàng thượng, đã đến giờ rồi, mời hoàng thượng khởi giá đến cung Càn Thanh chờ Hoàng hậu nương nương yết kiến.
Chính Đức "ờ" một tiếng, mỉm cười đứng dậy. Y vừa định trở về cung Càn Thanh, chợt liếc mắt trông thấy trong đám Cáo mệnh phu nhân ấy có một bóng người quen thuộc. Y đứng trên thềm rồng nên nhìn thấy rõ, không khỏi mừng rỡ chỉ vào đám người kêu lên:
- Ấu... Dương phu nhân, mau gọi Dương phu nhân lên đây gặp trẫm.
Đám phu nhân nọ đều là Cáo mệnh phu nhân nhất phẩm, nhị phẩm, đầu đội đầy châu ngọc, khăn choàng bào rộng, song phẩm hàm càng cao thì màu sắc của những khăn choàng đó càng nhạt. Hàn Ấu Nương và một vị tam phẩm Cáo mệnh phu nhân đứng ở sau cùng, tuổi lại nhỏ nhất, ăn vận lại tươi sáng nhất, cho nên phía trên chỉ cần liếc mắt là thấy ngay.
Hoàng Đế đột nhiên dừng chân chỉ vào đám vợ quan kêu ầm lên, lập tức kinh động văn võ bá quan đang ân cần hỏi han lẫn nhau. Mọi người kinh ngạc nhìn về phía đám nữ quyến đó, cùng thấy một người con gái xinh đẹp vận trang phục Cáo mệnh tam phẩm bước nhanh về phía trước, quỳ dưới bậc thềm, thưa:
- Thần thiếp Dương Hàn Thị tham kiến Hoàng Thượng.
Trong triều, tam phẩm Cáo mệnh trẻ tuổi như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn là họ Dương, lập tức có mấy vị đại nhân đã đoán ra thân phận của nàng. Cho dù những vị quan văn này có thái độ đối với Dương Lăng như thế nào, phần lớn đều có cảm tình đối với người con gái dám xông vào pháp trường cứu chồng này.
Chính Đức cười lớn nói:
- Đứng lên, đứng lên, việc trẫm chính miệng ban hôn, nếu không phải vì thấy phu nhân, suýt nữa đã quên rồi. Vương Nhạc, lập tức sai Ty lễ giám ban chỉ cho phủ Uy Vũ bá, khâm thưởng Ngọc... ớ... tên thì chốc nữa khanh hỏi Dương phu nhân một chút là được. Khâm thưởng hai người con gái này làm vợ của Dương Lăng. Hôm nay ngày đại hôn của trẫm, trẫm cũng cho khanh hưởng lây chút không khí vui, tấn phong cả hai cô làm Thất phẩm Cáo mệnh.
Trương Phù Bảo ngạc nhiên hỏi:
- Cái... cái gì? Ngươi muốn tặng lễ vật cho ta?
Dương Lăng đưa tay ra bảo:
- Cho ngươi, cầm lấy.
Có ống tay áo rộng thùng của y che đi, người khác mà nhìn vào cũng chỉ thấy tay áo nhô lên một chút, cũng không thấy được thứ mà y đưa ra. Trương Phù Bảo rất đỗi tò mò, không tự chủ được đưa tay ra, vừa chạm với ngón tay dưới ống tay áo của y, liền cảm thấy tay mình bị nhét một vật mềm mềm vào. Dương Lăng mỉm cười bước tới một bước, nghênh đón hoàng thượng Chính Đức, khom người hỏi:
- Không biết Hoàng Thượng có gì căn dặn?
Hoàng đế Chính Đức nói vẻ bất lực:
- Trẫm cũng không biết hoàng muội lại gây ra chuyện gì, nghe nói là muốn giúp công chúa Ninh Thanh bắt trộm, nói là lần trước ngươi làm việc cẩn trọng, muốn nhờ trẫm mời ngươi. Ài... tính tình của hoàng muội trẫm cũng chịu không xiết, đành phiền ngươi chạy đến đó một chuyến vậy.
Dương Lăng nghe nói đến bắt trộm, chợt nhớ đến ý tưởng mà mình đã đề xuất với Vĩnh Phúc và Vĩnh Thuần, trong lòng không khỏi thầm nhủ: “Chẳng lẽ bọn họ chọn ngày hôm nay để hành động? Hai nhóc bịp bợm này thật khéo chọn thời điểm, đại hôn của Hoàng Thượng mà bọn họ còn làm loạn thêm à!”
Chú thích:
(1) Theo ghi chép, đế vương các triều đại Trung Hoa có đội ca múa cúng tế, gọi là Trung Hoà Thiều nhạc. Nhạc Thiều hay còn gọi là "nhạc Thuấn" chỉ chung các loại cổ nhạc.
(2) Chỉ nô lệ ca múa
(3) "đình" ở đây không phải là đình trạm mà là một loại kiệu, hình vuông, chung quanh để trống (hoặc có màn che thì màn cũng vén rộng), trên đỉnh có chóp nhọn.
(4) Có hai cách giải thích: một là do tục bó chân thời xưa, phụ nữ đi đứng khó khăn, bước một bước thì đong đưa vài ba lần mới bước tiếp; cách giải thích khác là nghĩa bóng chỉ tướng đi thong dong nhàn nhã