Ngược Về Thời Minh

Chương 135 : Cái khó ló cái khôn

Ngày đăng: 13:22 30/04/20


Tất Xuân chậm rãi đứng dậy, đôi mắt hơi cụp xuống, hờ hững nói:



- Hạ quan xin chúc mừng đại nhân một bước lên mây, quyền cao chức trọng. Nghe nói đại nhân muốn thị sát Long Sơn vệ, ti chức không dám sơ suất chút nào, đang cố gắng chỉnh đốn việc quân chờ đại nhân đến. Có điều không biết vì sao đại nhân còn chưa thông báo mà đã vào doanh khống chế thân quân của ti chức rồi sau đó mới triệu ti chức đến gặp là có ý gì?



Dương Lăng liếc nhìn qua hai bên chỉ thấy hơn hai chục vị tướng tá đứng nghiêm ở đó, ngay cả thở mạnh cũng không dám nhưng người người đều dỏng tai lên, hiển nhiên là rất quan tâm đến ý đồ của y khi đến đây lần này.



Y nở nụ cười mỉm, hôm nay tập kích Long Sơn vệ nhờ có Đinh thiêm sự làm nội ứng, lại ra tay trong lúc đối phương không đề phòng do đó chẳng cần động đến đao thương đã có thể giải quyết được Tất Xuân, trái tim vốn căng thẳng như đeo đá của y cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, do đó thần thái cực kỳ ung dung. Dương Lăng thản nhiên liếc nhìn qua phía Liễu Bưu, Liễu Bưu lập tức hiểu ý bước lên trước một bước, cao giọng hô:



- Xưởng đốc Nội xưởng kiêm khâm sai đại thần Dương đại nhân phụng chỉ tuần tra Giang Nam, nhận được sự tố cáo của chỉ huy thiêm sự Long Sơn vệ là Đinh tướng quân, tra xét việc chỉ huy sứ của Long Sơn vệ là Tất Xuân cùng đồng bọn là phó sứ Lục Quý Vân cắt xén quân lương, cưỡng chiếm đồn điền, báo sai quân số, để khí giới hư tổn lại nhiều lần gian dối nhằm nhét đầy túi riêng khiến lòng quân oán hận, sỹ tốt khổ sở vô cùng, tội chứng xác thực. Trong thời gian khâm sai đại nhân tuần tra, tất cả những hành vi phi pháp về quân sự và chính trị ở Giang Nam đều quyền hỏi tới. Giờ xin vâng theo thánh dụ, lập tức bắt giữ Tất Xuân và Lục Quý Vân, mấy hôm nữa sẽ áp giải về kinh lĩnh tội.



Đám tướng tá phía dưới lập tức trở nên nhộn nhạo. Bọn họ sớm đã cảm thấy việc khâm sai đại nhân hôm nay đột nhiên vào doanh rồi lại động can qua như thế tuyệt đối chẳng phải là chuyện tốt gì, không ngờ lại đúng là muốn bắt người, hơn nữa còn là bắt cả chính và phó chỉ huy sứ.



Lục Quý Vân nghe xong không khỏi run lên, hắn và Tất Xuân vừa kinh hãi vừa tức giận. Chỉ huy thiêm sự Đinh Lâm không ngờ Liễu Bưu lại nói ra tên mình ở ngay trước mặt mọi người như thế, sắc mặt không khỏi lúc trắng lúc đỏ: rõ ràng là khâm sai muốn giải quyết Tất Xuân, vậy mà lại nói là nhận được sự tố cáo của y rồi mới điều tra, lần này dù y có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng rửa được hết tội rồi.



Tất Xuân vừa kinh hãi vừa tức giận nói:



- Đại nhân cớ gì lại nói như vậy? Hạ quan một lòng trung với triều đình, đây rõ ràng… rõ ràng là Đinh Lâm và hạ quan bất hòa, cố ý trả thù, ngậm máu phun người. Đại nhân chớ nên nghe lời nói từ một phía của y!



Đinh Lâm nghe thế cũng chỉ đành hạ quyết tâm, nhảy ra nói:



- Tất đô ti, ngài đã từng làm những chuyện gì thì tự ngài rõ, việc ngài và Lục phó sứ đồng lõa với nhau tham ô quân lương chẳng phải là sự thực sao? Quân lương theo luật thì phải do vị quan thiêm sự ta quản lý, ngài dựa vào cái gì mà một tay nắm hết chứ? Khi ngài đi lên phía bắc thì quyền quản lý lại được giao cho gã họ Lục, sợ ta dính dáng vào…



Dương Lăng khoát tay ra hiệu cho y dừng lại, nói:



- Bản quan được nhiên sẽ không nghe lời từ một phía mà trị tội ai cả, ngươi muốn có chứng cứ sao?



Y vươn người đứng dậy, nói:



-Người đâu, đưa chứng cứ vào đây!



Lập tức có bốn viên nha sai bước vào trong lều, hai người bưng theo một chồng công văn rất dày, hai người còn lại thì khiêng một cái rương lớn, Dương Lăng chỉ tay vào một cuốn sổ nói:



- Đây là sổ ghi chép danh sách quan binh, bên trên ghi nhân số là 6539 người. Bây giờ bản quan sẽ kiểm tra thử, nếu nhân số không chênh lệch quá một trăm người, bản quan sẽ không tính là ngươi ghi khống để cắt xén quân lương.



Tất Xuân nghe xong lập tức mặt vàng như đất, chênh lệch một trăm người? Chuyện đùa, ngàn người còn là ít ấy chứ! Triều đình chính là dựa vào số lượng này để phát quân lương, Dương Lăng làm sao mà biết được? Làm sao lại có vẻ chắc chắn như thế?... Nhất định là tên cẩu tặc Đinh Lâm kia mật báo rồi! Vừa nghĩ hắn vừa hằn học trừng mắt nhìn Đinh Lâm một cái, dáng vẻ tựa như thể chỉ muốn xông lên cắn chết đối phương ngay.



Dương Lăng lại chỉ tay vào một cuốn sổ khác nói:



- Trong quân mỗi một binh sỹ được giao cho một suất ruộng, do quan phủ cung cấp trâu cày, nông cụ và hạt giống, đồng thời trưng thu lương thực theo từng suất, đây là chế độ đồn điền vệ sở. Hiện giờ phần lớn đất đai đều đã bị đám tướng tá cao cấp các ngươi phân chia, chỉ có một số đất cằn cỗi hoang vu là được giao vào tay binh sỹ, các ngươi cưỡng ép tước đoạt như thế, khiến các binh sỹ khó mà sống nổi nên không thể không đào ngũ, lưu lạc tha hương, đây cũng là Đinh tướng quân vu cáo sao? Có cần bản quan phải lần lượt chỉ ra từng chứng cứ không?



Tất Xuân sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẩy, khí chất vững vàng đúng mực vốn có đã biến mất hoàn toàn. Dương Lăng thở dài khoát tay một cái, hai nha sai bưng công văn sổ sách liền đứng qua hai bên phải trái, hai nha sai phía sau thì đặt chiếc rương xuống đất, lấy ra một tấm lá chắn, tấm lá chắn đó vốn được làm bằng gỗ cứng rồi bọc sắt bên ngoài, nhưng hiện giờ nhìn mặt ngoài của nó đã rỉ sét, màu sắc thì cũ kỹ, bên trên còn hơi ẩm ướt và có rêu xanh, chẳng biết là đã bao lâu chưa được quét sơn và bão dưỡng rồi. Hai người giống như biểu diễn, một người cầm lá chắn, người kia rút thanh đao bên hông ra, một người chém một người đỡ, đao vừa chém xuống lá chắn liền vỡ tan, hệt như cắt rau vậy.
- Chính thế, chính thế, mạt tướng đang thiếu một vị thân quân đội trưởng, còn chưa tìm được người nào thích hợp, nếu…



Mã Ngang nghe thế thì có chút sốt ruột, Dương Lăng và Tất Xuân không giống nhau, nước lên thì thuyền lên theo, đường đường là xưởng đốc Nội xưởng sao có thể để anh vợ làm một thân quân đội trưởng nhỏ nhoi ở vệ sở chứ? Y bèn vội nói:



- Đại nhân, nghe nói Nội xưởng vừa mới thành lập còn đang thiếu người, hiện giờ chiến sự ở biên cương phía nam cực ít, dốc sức trong quân chẳng bằng…



Mẫn đại nhân vội ngăn lời y lại, nói:



- Đại nhân, diêm binh hiện giờ tổn thất nặng nề, ba bả tổng dưới trướng ta chỉ còn lại một, đang rất thiếu người. Mã Ngang văn võ kiêm toàn mà ta cũng hiểu khá rõ về y, chi bằng xin đại nhân hãy giúp cho một chút để Mã Ngang tới dưới trướng của ta được chăng?



Dứt lời ông ta bèn bước lên phía trước, kéo tay Mã Ngang cười bảo:



- Lâu ngày không gặp hiền điệt, trông ngươi lại càng cường tráng hơn nhiều rồi - Kế đó lại kề sát đến bên tai y nhỏ giọng bảo - Đồ ngốc, ở trước mặt bao nhiêu người như thế ngươi bảo đại nhân làm sao có thể làm việc theo tình riêng được chứ? Trước tiên hãy tới trong quân của ta, chỉ cần lệnh muội không chạy ra khỏi cửa nhà họ Dương thì ngươi còn phải lo cái gì chứ?



Mã Ngang ngẩn ra, tới lúc này mới phát giác mình đã quá nôn nóng, y vừa chỉ rõ thân phận của Dương Lăng ra rồi, lại kêu Dương Lăng thu vén cho mình ở ngay trước mặt mọi người quả thực là không thích hợp, bèn vội ngậm miệng lại.



Dương Lăng thở phào một hơi, quay sang phía Đinh Lâm bảo:



- Mã Ngang là người quen của ta, y văn võ toàn tài, làm một mã phu quả không thích hợp, Mẫn đại nhân dốc sức cho triều đình mấy lần giết địch, trước mắt nhân mã đã tổn thất quá nửa, sỹ tốt thì dễ kiếm nhưng tướng tá khó tìm, Đinh tướng quân có bằng lòng buông người không?



Đừng nói là chỉ một Mã Ngang, cho dù có mang hết người hết ngựa đi Đinh Lâm cũng không dám không đồng ý, y liền vội vàng nói:



- Tất nhiên tất nhiên, vậy thì… Mã huynh đệ xin hãy theo Mẫn đại nhân tới Hải Ninh trước đi, thủ tục điều động hạ quan sẽ làm sau!



Mã Ngang có một thân võ nghệ, văn tài cũng tạm ổn nhưng bây giờ còn chưa chính thức nhậm chức, diêm binh cũng chẳng nhận ra y nên Dương Lăng không tiện để y tham ra vào việc bắt giữ Viên Hùng, bèn phái ra ba mươi quan binh vệ sở để y thống lĩnh, lệnh cho áp giải hai chiếc xe tù chậm rãi đi ở phía sau, còn bản thân thì dẫn theo đại đội nhân mã tiến nhanh về phía nha môn thuế quan.



Lúc này trời đã sáng rõ, ánh dương rạng rỡ vô cùng. Gần ngàn quan binh được điều động đã chẳng thể giấu được tai mắt người ta, bọn họ chỉ đành tiến thật nhanh hầu đạt được hiệu quả xuất kỳ bất ý.



Nha môn thuế quan của Viên Hùng cách Long Sơn vệ không xa, rời khỏi thung lũng đi qua trấn Phong Diệp chừng mười dặm về phía bên trái sẽ tới một nơi có tên là bến Lạc Nhạn, rộng chừng mấy chục dặm. Nơi này vốn chỉ có một bến đò, phía trước là hồ nước mặn, trong hồ có vô số hòn đảo, nước hồ thông thẳng tới biển rộng.



Viên Hùng đã xây dựng nha môn thuế quan ở trên bến Lạc Nhạn này, hiện giờ đám tay chân đi theo hắn càng lúc càng đông, xung quanh nha môn không ngừng được xây dựng thêm phòng ốc, đã dần dần hình thành một thôn trấn độc lập. Ngoài một con đường lớn ra, xung quanh toàn là những cây lau sậy cao đến đầu người. Viên Hùng bỏ thành trì không ở, chạy đến nơi này tự lập làm vương, thật cũng tiêu dao tự tại.



Đại quân vừa mới tiếp cận bến Lạc Nhạn lập tức tỏa ra theo hình cánh quạt rồi tiếp tục tiến đến gần nha môn thuế quan, đội ngũ cầm cung nỏ đi đầu, những người cầm đao thương đi sau. Bãi lau sậy này có diện tích cực lớn, từ xa nhìn lại rậm rạp như rừng, gần ngàn binh sỹ tỏa ra lập tức mất hết tung tích.



Bốn phía xung quanh nha môn thuế quan đều là lau sậy, nhưng lại có ba mặt giáp với đất liền, mặt còn lại thì chính là bến đò xuyên qua giữa bãi lau sậy. Dương Lăng sớm đã phái năm mươi nha sai cưỡi khoái mã tiến thẳng đến bên đò, mục đích chỉ có một, đó là phá hỏng tàu thuyền, như vậy cho dù Viên Hùng có ý chạy trốn thì cũng không thể dùng đường thủy nữa.



Dương Lăng dẫn theo mấy chục thân binh đi giữa bãi lau sậy, mùi thơm nhàn nhạt như mùi bánh theo làn gió ẩm ướt bay tới, khiến người ta đắm say.



Trong bãi lau sậy thỉnh thoảng cũng có dòng sông, nước sông rất nông, khi đại quân đi qua thỉnh thoảng lại làm lũ vịt trời, cò trắng sợ hãi bay vụt cả lên trời, còn có mấy con thỏ hoang, cáo chạy loạn khắp nơi, nhìn rất thú vị. Nhưng mọi binh sỹ đều biết rằng nha môn thuế quan có binh lực gấp đôi bản thân, ai nấy đều rất cẩn thận, do đó cũng chẳng có người nào còn tâm trạng mà ngắm nhìn.