Ngược Về Thời Minh
Chương 174 : Mãnh hổ phá vây
Ngày đăng: 13:23 30/04/20
Trước mặt là vài chục gốc táo to, ở giữa là một con đường dẫn đến một cây cầu, vượt qua cây cầu nọ là đã đến địa giới Cao Lão trang. Lá cây đã rụng hết, những gốc táo già hình thù kì lạ có vẻ hơi quỷ dị giữa màn đêm.
Quen thuộc đường lối, Dương Hổ giơ tay phất nhẹ rồi lập tức chạy tới. Bọn hắn chỉ còn cách rừng táo chừng hơn hai mươi trượng thì trước mặt chợt có một chùm ánh lửa bắn lên cao, cảnh vật chung quanh hiện rõ trong màn đêm. Dương Hổ không khỏi cả kinh, bước chân vừa hơi chậm lại thì giữa không trung đã nổ bùng một quả cầu lửa.
Ánh sáng chiếu lên rực rỡ, nhưng tiếng nổ thì lại rất nhỏ, khói lửa bừng lên rồi vụt tắt, trong khu rừng phía trước đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người. Cũng chẳng rõ có bao nhiêu người tất cả, nhưng dưới ánh trăng mờ mịt, ánh sáng lạnh ngắt phản chiếu từ những thanh vũ khí thì lại tràn ngập những luồng sát khí khiến người ta phải rùng mình.
Tên sơn tặc Mã Nhị theo sát bên cạnh Dương Hổ kinh hãi kêu lên:
- Hổ ca! Bọn chó săn đã phòng bị rồi, chúng ta mau rút thôi!
Dương Hổ cũng kinh hãi không ít, nhìn tình hình này thì rõ ràng quan binh đã sớm mai phục ở đây. Sao tin tức bị rò rỉ được?
Dương Lăng đã chuẩn bị sẵn, đêm nay muốn động đến y e là không còn cơ hội rồi. Trong lòng Dương Hổ thầm bực bội nhưng cũng chẳng sợ hãi chút nào, sự bất tài của quan binh hắn sớm đã lãnh giáo qua. Cho dù đám sơn tặc bình thường đi chăng nữa thì bọn quan binh nếu không có quân số đông gấp mấy lần thì cũng chẳng dám tùy tiện trêu chọc, huống chi lần này để ám sát Hoàng đế Chính Đức hắn đã mang tới kinh sư toàn những thủ hạ đắc lực.
Chẳng hề sợ hãi, Dương Hổ lạnh lùng nhìn về phía trước. Nhận thấy số người đột ngột xuất hiện trong rừng có khoảng hai trăm, nhân số hai bên tương đương nhau nên hắn lại càng trấn tĩnh. Hắn lập tức cao giọng ra lệnh:
- Các huynh đệ đừng rối loạn! Bọn chúng không đông, hãy lập tức rút về phía sau.
Đúng lúc này, ở hai bên cánh cũng có người kinh hãi kêu lên:
- Hổ ca! Bên này cũng có người. Mẹ nó, chúng ta bị bao vây rồi.
Dương Hổ kinh hãi đảo mắt nhìn qua hai bên. Dưới ánh trăng tà, hắn nhìn thấy từ những cánh đồng hoang hai bên cánh cũng đột nhiên xuất hiện vô số quan binh. Những kẻ này không nói một lời, chỉ lặng lẽ tiến đến, mang theo một luồng áp lực và sát khí vô hình khiến người ta run sợ.
Dương Hổ thấy vậy trái tim bất giác run lên, Điền lão tứ từ phía sau lại chợt kêu lớn:
- Phía sau cũng có người! Hổ ca, xông ra ngoài thôi!
Dương Hổ dừng chân lại, nghiến răng:
- Các huynh đệ, lao ra ngoài thôi! Đến điểm hẹn lấy ngựa rồi phải lập tức chia nhau rời khỏi kinh sư!
Lúc này các quan binh đột nhiên xuất hiện từ bốn phía đã tiến đến khoảng hơn hai mươi trượng (khoảng 67m), loáng thoáng nghe có người hô:
- Bắn!
Tiếng tên xé gió bay tới vun vút, một loạt những tiếng kêu thảm vang lên, bốn phía xung quanh đã có mấy chục tên sơn tặc trúng tên gục ngã, cả bọn lập tức trở nên hỗn loạn. Những phiên tử dưới tay Dương Lăng đều xuất thân từ quân ngũ, mà quân đội tác chiến lấy cung nỏ làm đầu; chỉ mong giết được càng nhiều kẻ địch càng tốt, ai còn quan tâm đến việc so bì võ nghệ cá nhân?
Trong quân có nỏ cứng, lực sát thương có thể xa tới ngàn bước chân, cung nỏ thì có thể đưa người ta vào chỗ chết trong phạm vi ba trăm bước. Thần Cơ doanh của Dương Lăng lấy hỏa khí làm chủ, ngoại trừ năm trăm cận vệ của Dương Lăng, phần lớn đều không sở trường cung nỏ.
Nếu đám phiênt ử Nội xưởng sử dụng một lượng lớn hỏa khí để ra đòn phủ đầu ngay ở gần kinh sư thì âm thanh phát ra một là sẽ làm kinh động trăm họ, hai là nếu chuyện lọt vào trong cung, e rằng sẽ khiến triều đình kiêng dè, nghi kỵ. Do đó lần chiến đấu này mọi quan binh đều được trang bị nỏ liên châu.
- Chuyện gì thế?
Nàng vén chiếc rèm lên, vì đợi trượng phu trở về nên nàng vẫn để nguyên ngọn nến không tắt. Đưa mắt nhìn ngọn nến thấy đã cháy được quá nửa, Thôi Oanh Nhi bất giác hơi chau mày, lúc này chắc hẳn đã đến canh ba mà Dương Hổ và Lưu Thần Tiên vẫn còn đang uống rượu hay sao?
Giọng nói của Thúy Nhi ngoài cửa khẽ vang lên:
- Tiểu thư! Mau mau dậy thôi, chúng ta phải lập tức rời đi!
Hồng Nương Tử đưa tay với áo váy vội vã mặc vào, bước xuống giường mang giày rồi kéo cửa phòng ra. Thấy Lưu đạo sĩ cũng đang đứng ngoài cửa với Thúy Nhi, bất giác nàng ngây người. Vừa buộc chặt cổ áo nàng vừa hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Dương Hổ đâu?
Mái tóc của Hồng Nương Tử buông xõa qua vai, làn da để lộ ra nơi cổ áo trắng mịn động lòng người, đầu tóc hơi rối, dáng vẻ mơ màng, thực là vô cùng quyến rũ. Lưu đạo sĩ không kìm được cặp mắt sáng bừng, lão không dám để lộ ra vẻ thèm muốn, bèn vội vàng cúi đầu xuống.
Thúy Nhi lắp bắp đáp:
- Tiểu thư, cô gia lúc canh hai đã rời thành đến phủ Uy Vũ Bá rồi. Lúc này e rằng đã phát động, chúng ta cũng phải mai mau rời thành mới được.
Hồng Nương Tử ngẩn người, rồi lập tức cả giận:
- Hắn còn không chịu bỏ cuộc sao? Lá gan của ngươi lớn thật, sao đến bây giờ mới nói với ta?
Lưu lão đạo vội cười xun xoe:
- Phu nhân! Thủ lĩnh quyết ý muốn đi, bắt lão đạo phải giấu giếm thay cho ông ấy, Thúy Nhi cô nương cũng vừa mới biết. Thủ lĩnh đã chuẩn bị sẵn ngựa ở Lộ Ao Lí bên ngoài thành, yêu cầu lão đạo đến canh ba thì thông báo cho phu nhân mau mau rời thành đến đó hội họp. Lúc này thời gian vừa đúng, chúng ta mau mau lên đường thôi. Đến khi trời sáng thì tin tức Dương Lăng bị giết chắc đã truyền vào trong thành, lúc đó muốn đi cũng khó.
Mày liễu dựng ngược, Hồng Nương Tử chẳng nói lời nào vội vã đi vào trong phòng, cánh cửa phòng rầm một tiếng đóng chặt lại. Thúy Nhi không kìm được le le lưỡi, Lưu lão đạo thì lại lộ một nụ cười quỷ dị tỏ ý gian kế đã thành.
Chỉ sau khoảnh khắc cửa phòng đã lại mở ra. Hồng Nương Tử thay một bộ quần áo màu xanh bó sát người, mái tóc dài được một chiếc khăn lụa quấn chặt lại, trên vòng eo thon đeo một thanh đoản kiếm, dưới chân đi đôi giày đế mềm, thần thái lạnh lùng, tràn đầy khí khái.
Thôi Oanh Nhi bừng bừng nổi giận bảo:
- Đi, theo ta rời thành!
Chú thích:
(1) Cuối đời nhà Nguyên, Hàn Sơn Đồng và Lưu Phúc Thông lợi dụng danh nghĩa tôn giáo tổ chức cuộc khởi nghĩa võ trang nông dân, dùng khăn đỏ làm dấu hiệu, thường gọi là "hồng quân" (quân đội đỏ), bởi bọn họ thắp hương cúng Phật, nên cũng gọi là "hương quân" (quân đội dâng hương). (theo Minh sử - Hàn Lâm Nhi truyện)
(2) Người xưa cho rằng quan tướng và vua chúa đều ứng với một vì sao trên trời. Tướng tinh chỉ vì sao tượng trưng cho đại tướng. Đế tinh, còn được gọi là thiên đế, tục gọi là sao Tử Vi, là ngôi sao trong chòm Tử Hùng.