Ngược Về Thời Minh

Chương 20 : Huyện thừa gầm thét

Ngày đăng: 13:20 30/04/20


Mượn sức khoái mã vọt tới, thanh đại khảm đao nặng hơn bốn mươi cân xé gió vù vù khuấy cho tuyết trắng bay tán loạn đầy trời. Ngựa đến đao bổ, thanh niên kia đã không còn tránh kịp. Khi hắn còn đang sợ hãi, mới nhấc cán thương lên khỏi yên ngựa thì lưỡi đao đã chém chéo xuống.



Một cột máu tươi bắn lên, chiếc đầu không biết đã lăn về phía nào. Một đao này chém từ cổ bên phải xuống đến tận sườn trái, xẻ mất nửa thân người, nửa bờ vai cũng không thấy đâu. Trong cơn mưa máu, phần còn lại của cái thân thể không đầu lắc lư mấy cái rồi ngã nhào xuống ngựa.



Đại đao lóe lên, quay vòng vòng trong tay Mẫn huyện lệnh nhẹ như không. Bó đuốc trên tay đối phương chính là mục tiêu rõ ràng nhất, lão vung đao, trái đâm, phải quét, liên tục bổ, chém. Dù sao chung quanh cũng đều là kẻ địch, do đó lão chém giết mà không hề e dè.



Những kẻ này đều là anh hùng trên lưng ngựa, vốn sẽ không phản ứng chậm như vậy, có điều khi thấy thanh niên mặc hổ bào ở giữa vừa đối mặt liền bị Mẫn Văn Kiến chém chết thì bọn chúng đã bàng hoàng. Sự bàng hoàng này tuy chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng đại đao của Mẫn huyện lệnh đã chém chết năm tên.



Lúc này những tên khác mới hét lên một tiếng, nháo nhào phóng ngựa tháo chạy, đồng thời ném đuốc về phía Mẫn huyện lệnh. Mẫn huyện lệnh vung đao gạt những bó đuốc ra, hăng say chém giết, còn lớn tiếng cười phóng ngựa đuổi theo không tha.



Giang Bân ở phía sau thấy vậy hốt hoảng la lớn:



- Mẫn đại nhân, hãy mau trở lại!



Mẫn Văn Kiến cũng chả thèm để ý, đuổi theo một bóng đen ở phía trước, quát to một tiếng, vung đao bổ xuống. Chỉ thấy tên đó đột nhiên ghìm cương, con ngựa tung hai vó trước, hí lên một tràng. Một tiếng “keng” vang lên, Mẫn huyện lệnh cảm thấy hai cánh tay tê rần, không khỏi trừng mắt khen:



- Khí lực thật mạnh!



Tên tướng lĩnh Thát Đát đó có nỗi khổ không thể nói ra. Vũ khí mà hắn sử dụng chính là Tam Cổ Thác Thiên Xoa (đinh ba), toàn thân bằng thép, luận về cân nặng không hề kém đại đao của Mẫn Văn Kiến, luận về lực cánh tay lại càng mạnh hơn. Nhưng Mẫn Văn Kiến là vung đao bổ thẳng, còn hắn là đỡ vội, cho nên mặc dù khí lực của hắn mạnh hơn ba phần, lần này hai tay vẫn bị chấn đến tê rần. Đại đao của Mẫn Văn Kiến tuy bị mẻ một miếng, nhưng cây xoa của hắn cũng đã bị chém cong queo.



Tên này quyết đoán kịp thời, lập tức trở tay phóng mạnh cây xoa đã bị chém cong vào người Mẫn Văn Kiến, sau đó giật cương, rạp người thuận theo quan đạo phi như tên bắn về phía trước, đồng thời lấy cung đeo trên lưng xuống.



Mẫn Văn Kiến vung đao gạt văng cây Thác Thiên Xoa, đang định tiếp tục truy đuổi thì ở mặt bên đột nhiên xông ra một thớt ngựa. Tên trên ngựa cầm thương đâm tới, may nhờ những cây đuốc trên mặt đất còn chưa tắt hẳn, vừa nhác thấy tên đó, không kịp ngả người tránh, Mẫn huyện lệnh vội đưa đao lên đỡ, gạt cây thương ra.




- Hoàng lão, ngài đến rồi.



Hoàng huyện thừa nghiêm mặt ừm một tiếng. Lão đang ở dưới thành thì nghe nói Mẫn huyện lệnh bị trúng tên độc, lúc này lạnh lùng lườm mắt hỏi:



- Mẫn đại nhân ra sao rồi?



Dương Lăng vội vàng đem mọi việc kể lại một lượt. Hoàng huyện thừa nghe xong liền đập bàn giận dữ mắng:



- Khốn khiếp! Đồ con lừa! Thật đúng là tên điên!



Dương Lăng nghẹn họng, không biết lão đang chửi mình hay là đang chửi Mẫn huyện lệnh. Mặc dù phẩm tước của Hoàng huyện thừa chỉ thấp hơn Mẫn huyện lệnh một cấp, chức vị năm đó lại cao hơn, nhưng cái kiểu ngang nhiên nhục mạ quan trên như vậy cũng quá vô lễ rồi.



Hoàng huyện thừa trán nổi gân xanh: lão đã thực sự nổi giận. Bình thường đối với những chuyện trong huyện lão không nghe không hỏi đơn thuần là vì tình cảm cá nhân, nhưng hiện giờ giặc ngoài xâm phạm, một khi thành bị phá thì gần vạn tính mạng toàn thành, bao gồm cả cha mẹ già một nhà của lão e rằng sẽ đều khó sống nổi, thử hỏi lão làm sao không giận?



Râu vểnh ngược, chỉ chỏ lung tung, Hoàng huyện thừa lớn tiếng quở mắng:



- Các ngươi cũng không biết khuyên nhủ đại nhân, lại còn hùa theo y làm càn. Hiện giờ trong thành đã loạn ra cái dạng gì rồi? Chiến sự chưa rõ ràng mà đã có hàng loạt bá tánh náo loạn ở cửa bắc, nếu không phải ta và Phùng tuần kiểm kịp thời chạy đến dẹp đuổi bọn họ thì có lẽ bây giờ bá tánh toàn thành đã bỏ chạy hết một nửa rồi.



- Thành cũng không có bố trí phòng thủ gì cả. Nếu không phải Thát Tử kéo đến vội vàng, không có sự chuẩn bị, bọn chúng há chẳng phải đã dễ dàng đánh lên thành rồi sao? Thân là quan phụ mẫu một huyện mà không biết tính cho toàn cục, hữu dũng vô mưu, chỉ biết khoe cái dũng của kẻ thất phu, thật chẳng đâu có cái lý này...



Hiện tại Mẫn huyện lệnh đang hôn mê bất tỉnh, quan chức cao nhất ở đây chính là Giang Bân Giang bả tổng, cũng là quan thất phẩm. Nhưng thời đấy võ quan địa vị rất thấp, phẩm cấp tuy ngang nhau nhưng địa vị lại thấp hơn huyện thái gia đến mấy bậc, quyền lực thì lại càng không thể sánh bằng, cho nên đứng trước mặt vị lão huyện thừa này y cũng không dám nói gì. Trên vọng lâu tuy có mấy chục người chen chúc, nhưng lại im phăng phắc, mặc cho con mèo già lâu nay không ra oai tha hồ lớn tiếng gầm thét...