Ngược Về Thời Minh

Chương 195 : Tình thế nan giải

Ngày đăng: 13:23 30/04/20


Tiếng vó ngựa dồn dập, hơn hai mươi người cưỡi những thớt ngựa tráng kiện băng qua sông Ngự đến dưới chân núi Bạch Đăng. Con đường đất vàng vốn được đầm chắc đã bị tuyết tan thấm nhão, lại bị những đoàn xe quân sự xuôi ngược nghiến qua tạo nên những dải đất cứng ngoằn ngoèo vệt bánh xe, thế nhưng tuấn mã vẫn thoải mái phóng qua, lướt đi băng băng.



Những người này đều cưỡi ngựa giắt đao, áo da ống bó, đầu đội mũ trùm da hươu da chó, vung roi thúc ngựa trông rất dũng mãnh tráng kiện. Nhìn bọn họ y như những kẻ thân hào giàu có ra ngoài săn bắn, nhưng vùng Đại Đồng quanh năm gặp nạn binh đao, trăm họ lân cận cũng biết một ít về quân sự, nếu trông thấy vũ khí của những kỵ sĩ này nhất định sẽ cảm thấy hơi quái lạ.



Vỏ đao hơi cũ, trên chuôi đao không hề có dải tua đỏ trang trí, thân đao dài hơn đơn đao mũi dẹp bình thường đến hơn một thước, cùng là một loại phác đao. Các bộ phận đồng thau nối lưỡi vào chuôi đao đều sáng loáng do ma sát với vỏ đao, xem ra tất cả đều là vũ khí tùy thân được sử dụng hàng ngày.



Nỏ ngắn và bao tên treo lệch một bên yên ngựa, trông khí phách này tuyệt không phải là những kẻ đạp tuyết săn thú bình thường. Lúc gần trưa trời vừa đổ một cơn tuyết nhỏ kéo dài, quá trưa thì vừa tạnh, vẫn còn sót lại một ít bông tuyết rơi rơi, không khí se lạnh sảng khoái, thấm tận ruột gan.



Không xa ở phía trước là ngọn núi Bạch Đăng, nằm dựa vào núi Phương về hướng bắc. Năm xưa Hán Cao Tổ là Lưu Bang dẫn ba mươi hai vạn đại quân viễn chinh Hung Nô, sau một trận đại thắng đã khinh địch liều lĩnh tiến bừa, bị bốn mươi vạn đại quân Hung Nô vây khốn trên Bạch Đăng sơn suốt bảy ngày bảy đêm, sau phải dùng diệu kế mới có thể thoát thân. Ngọn núi nhỏ bé này cũng nhờ đó mà vang danh thiên hạ.



Trời rét đậm giữa tiết trọng đông, hiếm có ai nhàn rỗi lên núi nên vừa đến lân cận vùng núi đã không còn thấy dấu vết con người. Hơn hai mươi kỵ sĩ ruổi ngựa lên đồi, phóng mắt nhìn ra xa, trên cánh đồng tuyết nhấp nhô như sóng gợn nằm trơ trọi một ngọn núi nhỏ, cao không quá trăm trượng, cũng không tính là quá cao, thế núi thoai thoải. Lúc đầu nghe nói là "núi", Dương Lăng còn tưởng nó cao lớn hiểm trở thế nào, giờ trông thấy ngọn núi đồi và vùng đất khá bằng phẳng chung quanh, y mới cảm thấy yên tâm.



Ngọn núi này là một ngọn núi đồi đất vàng, căn bản không có chỗ nào hiểm trở để phòng thủ. Đương nhiên nếu trên núi bố trí trọng binh, chiếm lấy địa thế trên cao, thì với năm nghìn binh mã trở lên cũng đủ để chống lại sự công kích của mấy vạn đại quân. Từ nơi này đến Đại Đồng chỉ khoảng chục dặm, nếu thật sự gặp nguy hiểm, chỉ cần kiên trì chống đở nửa ngày là đủ để quân Minh kéo tới tiếp cứu.



Quanh núi là một mảng đồng hoang bát ngát. Nếu quân Minh bố trí sẵn phục binh, Đoá Nhan Tam Vệ đến kết minh cũng sẽ có thể phát hiện từ xa mà kịp thời xa chạy cao bay. Quả thật đây là chốn rất thích hợp để làm nơi đàm phán.



Tuy ngọn Bạch Đăng không cao nhưng chung quanh lại rộng rãi, chu vi chừng mấy dặm. Dương Lăng dẫn hơn hai mươi thân binh lên núi, ngước mắt nhìn xa, phía bắc chính là núi Phương trập trùng, cách chừng hai dặm là một thôn trang xem chừng cũng không nhỏ.



Dương Lăng ngồi thẳng trên lưng ngựa, quay đầu lại hơi nheo mắt nhìn về phía con đường trắng xoá đến nhức mắt, trông thấy từ đằng xa có mấy bóng đen đang đến gần. Với tốc độ đó, ắt hẳn bọn họ cũng đang cưỡi khoái mã.



Dương Lăng thả lỏng cương ngựa, cười sảng khoái:



- Quả nhiên không giấu được mắt kẻ hữu tâm.



Ngũ Hán Siêu đưa cương ngựa lên đẩy vành nón, hơi căng thẳng:



- Đại nhân! Phục binh của chúng ta đang ở Lý Gia tập, cách nơi đây hai dặm. Thuộc hạ vẫn cảm thấy bất an trong lòng, chúng ta có nên đến gần bên đó một chút nữa chăng?



Tuy Ngũ Hán Siêu tài cao gan lớn nhưng chàng cũng biết trong Di Lặc giáo có mấy tay cao thủ trùm đời. Chưa nói đến giáo chủ Lý Phúc Đạt của Di Lặc giáo, nội ba người con của lão cùng vài vị thiên sư trong giáo cũng võ nghệ không kém cạnh gì chàng ta. Nếu đơn thương độc mã thì chàng tự tin dù không địch lại cũng vẫn có thể tẩu thoát, song hiện tại có Dương Lăng ở đây, chàng không dám mạo hiểm. Nhược bằng Dương Lăng lại bị kẻ địch bắt đi mất, khi ấy chẳng cần người khác nói ra nói vào, bản thân chàng cũng sẽ chỉ còn có nước tự sát tạ tội.



Dương Lăng lại không nghĩ vậy. Không phải là y lơ là, có điều hôm nay hai mươi tay thân binh bên cạnh y không phải là quân lính "chuyển ngành" thành phiên tử Nội xưởng, mà là thị vệ đại nội y mượn của Chính Đức. Thuộc hạ chân chính thuộc về y thì ngoài Ngũ Hán Siêu ra chỉ còn gã Lưu Đại Bổng Chùy do y mới thu làm thân binh thị vệ.



Võ công những người này tuy không bằng Ngũ Hán Siêu, song cũng không thua kém bao nhiêu. Nhóm truy binh đã đuổi đến gần kề, xem ra chỉ có bảy tám người cưỡi ngựa, hơn hai mươi người này của mình chẳng lẽ còn không thu thập nổi? Xem ra mình đã vẽ to chuyện khi âm thầm bố trí bốn trăm tay phục binh ở Lý Gia tập sau khi nhận được tin tức do Hàn Lâm đưa đến hôm qua rồi.



Hai mươi tay thị vệ đại nội ngồi ung dung bình tĩnh trên lưng ngựa, hơi tò mò nhìn chằm chằm vào đội nhân mã đang đến gần. Những thị vệ này đều là những trang thiếu niên anh tuấn kiêm tài lẫn đức của các môn phái, rất ít kẻ làm việc trong cung. Chỉ cần dựa vào chiêu bài đại nội thị vệ, trên giang hồ còn kẻ nào dám đắc tội với bọn họ? Cho nên ai nấy cũng đều đặt mắt ở trên trán, mấy tên yêu nhân Di Lặc giáo còn chưa đáng để lọt vào mắt bọn họ.



Lưu Đại Bổng Chùy là kẻ duy nhất trong đám thị vệ này sử dụng côn sắt. Gã râu xồm này là kẻ võ biền, tuy côn pháp quanh đi quẩn lại chỉ có mấy chiêu song lại rất hữu dụng để giết giặc trên chiến trường. Mặc dù so tài đo nghệ thì gã không bằng Ngũ Hán Siêu, nhưng một khi xông pha chém giết trên chiến trường thì vô luận là thanh thế hay số kẻ thù giết được thì Ngũ Hán Siêu đều kém xa gã.



Gã hồi hộp liếm môi, ồm ồm khuyên giải:



- Đại soái! Thuộc hạ nghĩ hay là chúng ta cứ đến Lý Gia tập đi. Mặc kệ nó là yêu đạo hay là giặc Thát, Đại Bổng Chùy tôi đều chả sợ chút nào. Nhưng mà có đại soái ở đây, nếu thật sự động thủ thuộc hạ sẽ bị bó tay bó chân lắm! Vừa phải để ý tới đại soái, vừa phải đánh yêu đạo, phiền phức lắm.



Tuy gã này nói chuyện thô lỗ, nhưng sự quan tâm lại biểu lộ rất rõ ràng, Dương Lăng nghe xong thì bất giác bật cười. Suy nghĩ một lúc, y bảo:



- Được, vậy chúng ta đi! Đến Lý Gia tập chờ bọn họ.



Lý Gia tập nằm kế Đại Đồng. Con đường truyền tin từ kinh sư đi qua đầu thôn kéo đến quan ải phương bắc, nối mọi nẻo đường nên khá là đông đúc. Thương nhân buôn lậu không dám để bò, dê, ngựa trong thành Đại Đồng mà phần lớn bọn họ sẽ nương nấu tạm ở đây, đợi mua bán xong xuôi rồi mới đồng loạt chuyển đi, cho nên đầu thôn còn mở một quán ăn lớn.



Nói là quán ăn nhưng chẳng qua chỉ là mấy gian chòi gỗ trét bùn, cung cấp nước nôi và vài món ăn đơn giản, để những người buôn bán vãng lai có chỗ nghỉ chân, lót dạ. Chung quanh quán được bao bọc bởi một hàng rào cây, không hề có cánh cửa gỗ nào cả, trông hết sức đơn sơ. Hiện đang là mùa đông, buôn bán tiêu điều, quán ăn chỉ mới mở một cánh cửa, bên trong vẫn chưa có khách.



Thấy đám đông hơn hai mươi người của Dương Lăng kéo đến, ông chủ quán không khỏi vui sướng ngất ngây, liền vội chạy ra nghênh đón, mặt cười toe toét nồng nhiệt đón tiếp:



- Chào các vị khách quan! Các vị dùng món gì vậy?




(*: Nhắc tích Hồng Phất Nữ là nữ tì của Dương Tố, nàng nhận ra Lý Tịnh, tuy đang hàn vi, là bậc anh hùng thao lược nên đang đêm bỏ phủ Dương Tố, trốn theo Lý Tịnh)



Thôi Oanh Nhi nghe hắn nói xằng thì giận đến nóng mặt, cổ tay thoáng run lên, một chiếc thiết tật lê (đinh sắt) bay vút về phía cái miệng đang thao thao bất tuyệt của Lưu Đại Bổng Chùy. Ngũ Hán Siêu đã đề phòng sẵn, một đồng tiền liền bay tới nghênh đón, "keng" một tiếng, hai miếng sắt chạm vào nhau bắn sang một bên.



Lưu Đại Bổng Chùy giật mình hoảng hồn, mắng lớn:



- Mẹ nó! Sơn tặc đúng là sơn tặc, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách!



Ngũ Hán Siêu cười nhạt nói:



- Hắn là kẻ thô lỗ, Dương phu nhân hà tất phải so đo? Dương đại đương gia định bắt nạt lúc chúng ta ít người sao? Thật ngại quá, nói thật với huynh đài, chỉ dựa vào mấy người chúng ta đây, các vị chưa hẳn đã đánh lại. Vả lại, đúng như vị Ngũ thúc đây đã nói, đại nhân chúng ta đi đâu cũng có thị vệ vây quanh như mây, há chỉ có bấy nhiêu người?



Đám người Dương Hổ, Hoắc Ngũ thúc và Hồng Nương Tử thoạt tiên là sững ra, rồi lập tức sực hiểu, sắc mặt không khỏi biến xấu. Một viên cao thủ đại nội đứng trước cửa mỉm cười, thấy Ngũ Hán Siêu nháy mắt với mình, liền lập tức lật cổ tay, một viên pháo hiệu bay thẳng lên trời, tiếng nổ vang đi rất xa. Trong khoảnh khắc, mấy trăm viên phiên tử cầm đao mang cung từ các ngõ hẻm hai bên thôn ùa ra, vây chặt lấy căn chòi.



Một số tay phiên tử rút từ trong thắt lưng ra chiếc dây xích dài đen thui, tung lên mái chòi rồi tất cả cùng kéo mạnh, "rầm" một tiếng, cả căn chòi bị kéo đổ thành mấy mảnh. Cũng may trên mái chòi toàn bộ là tuyết, không hề bị đóng bụi, mọi người trong chòi đều vung binh khí đập cho mấy tấm ván gỗ mỏng tang nát vụn, trên người chỉ dính một lớp tuyết sốp.



Nhờ có cây côn sắt to dài tám thước của Lưu Đại Bổng Chùy, chỗ Dương Lăng đứng cũng không gặp gì nguy hiểm. Trong nháy mắt cả căn chòi hoàn toàn biến mất, mọi người đều hiện rõ giữa mảnh đất trống, những mũi tên bén ngót dày đặc chung quanh đã ngắm vào bọn họ.



Ngũ Hán Siêu và Lưu Đại Bổng Chùy che chắn trước người Dương Lăng, chầm chậm lui ra ngoài, nhóm đại nội thị vệ cũng cùng vừa lui ra vừa giữ cự ly để có thể phối hợp kịp thời. Dương Lăng lùi vào giữa đám thủ hạ, cất cao giọng hô:



- Hồng Nương Tử! Chính do lời của cô vừa rồi, bản quan sẽ cho các người thêm một cơ hội. Đâm vua giết chúa, hành thích đại thần, đều là tội đại nghịch phải chết! Nhưng chỉ cần các người vứt đao đầu hàng, bản quan sẽ bảo đảm các ngươi không bị tội chết!



Hồng Nương Tử hít một hơi, liếc y bằng ánh mắt quật cường, đoạn giơ thanh bội đao trong tay lên, cao giọng đáp:



- Dương đại nhân! Ta khuyên tướng công quay đầu chỉ vì không muốn bị người ta lợi dụng mà thôi. Hảo hán lục lâm Bá Châu chúng ta không biết quỳ gối đầu hàng quan binh. Thôi Oanh Nhi cùng tướng công và các vị huynh đệ sơn trại đây đồng sinh cộng tử, vạn tiễn xuyên tim cũng sẽ không chút nhăn mặt nhíu mày. Ý tốt của đại nhân ta chỉ xin tâm lĩnh!



Dương Hổ cười lớn:



- Hay lắm, thế mới là nương tử của Dương Hổ ta chứ! Các huynh đệ, cầm lấy vũ khí, lấy ván gỗ làm khiên, chúng ta xông ra đoạt lấy ngựa rồi rút lên núi Phương!



Đám sơn tặc vội vã lật bàn và lấy mảnh ván vỡ làm những tấm khiên đơn giản, quây lại bảo vệ chung quanh. Tiếng cung kéo rít lên rợn người, cung tên trong tay đám phiên tử đã kéo căng như mảnh trăng rằm.



Ngũ Hán Siêu đưa mắt nhìn Dương Lăng, xin lệnh:



- Đại nhân?



Dương Lăng binh tĩnh nhìn Thôi Oanh Nhi, "bắn người con gái này thành con nhím?" Con tim thoáng xao động, y quát:



- Dương Hổ! Thôi Oanh Nhi! Hẳn các người có thể thấy hôm nay các người sẽ không thoát được. Cho dù các người võ nghệ cao cường như thế nào đi nữa, liệu có thể giết hết bốn trăm thiết vệ của ta không? Còn không mau buông vũ khí đầu hàng?



Đám người Dương Hổ và Thôi Oanh Nhi đều là những kẻ cướp cao ngạo bất kham, hung hãn không sợ chết, nghe y nói vậy thì chỉ cười nhạt tránh sau tấm khiên không đáp lời. Dương Lăng cắn răng, định quát lệnh bắn tên thì chợt có âm thanh rì rầm lúc trầm lúc bổng như có bầy dã thú đang kéo tới khiến Dương Lăng không khỏi ngạc nhiên.



Y đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Trên con dốc thoải trắng màu tuyết kéo dài từ sơn trang lên ngọn núi Phương xuất hiện một đội quân trông như một con dã thú khổng lồ đang chạy trên đồng hoang. Ngoài tiếng vó sắt nện xuống mặt ruộng hoang như sấm chính là tiếng la hét quái dị không ngừng của những kỵ sĩ trên lưng ngựa, thanh thế rất đáng sợ.



Tuy nhìn từ xa nên trông không rõ trang phục của bọn họ, nhưng chỉ cần nghe tiếng la hét quái dị thì Dương Lăng, quan binh và bọn mã tặc đã từng trông thấy quân đội giặc Thát liền biết đó chính là một đội quân Thát Đát không biết từ đâu chui ra, tràn đến cướp bóc xóm làng.



Quan binh giết cướp, cướp giết quan binh, ấy là cái lý bình thường như trời với đất; bọn họ là kẻ thù lâu năm không thể hoá giải. Thế nhưng cục diện quái dị hiếm gặp là: đám giặc Thát đến cướp giết thôn trang này sẽ giết quan hay là giết cướp? Bọn chúng há sẽ phân biệt hai nhóm người Hán này ư? E rằng đội quân giặc Thát này cũng vào khoảng nghìn người, nếu lúc này mà hai phe động thủ với nhau, đám giặc Thát đang phi như chớp giật sẽ đến ngay lập tức, bọn họ sẽ làm sao?



Dương Lăng và Dương Hổ, một kẻ có lòng tin giết cướp cùng một kẻ có lòng tin sẽ trốn thoát đều tròn xoe đôi mắt. Hợp tác cùng nhau chăng? Có thể sao? Hai người đưa mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương chỉ thấy có sự nghi ngờ, lòng hận thù và sự bất tín nhiệm.



Mặt đất run rẩy, dân chúng trong thôn đã khóc gào inh ỏi, giặc Thát tràn tới nhanh như một đàn châu chấu.