Ngược Về Thời Minh
Chương 24 : Phong Ma côn pháp
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Hàn Ấu Nương sử dụng một cây phong hỏa côn, nàng đứng cùng với những pháo thủ đã bỏ đại pháo tay lăm lăm đao thương ở trên đầu thành chống địch, luôn để mắt tới Dương Lăng, thấy y không ngờ lại lượm thương xông về phía lũ giặc Thát thì sợ đến kinh hồn bạt vía. Tướng công là một kẻ đọc sách, thân thể xương cốt lại yếu ớt, đánh với một tráng hán bình thường sợ đã không nổi rồi, sao có thể là đối thủ của những tên giặc Thát giết người không chớp mắt này chứ? Nàng vung côn đập lên vai một tên giặc Thát vừa mới nhảy tót lên đầu thành, quét gã rơi xuống, đoạn co chân phóng đi.
Địch ta giáp chiến trên chiến trường không hề màu mè hoa lá, hoàn toàn đều là những động tác chém, bổ, đâm, đơn giản và trực tiếp nhất. Song vừa mới giao thủ, Dương Lăng mới biết hoàn toàn không chỉ là như vậy, sức lực và tốc độ của hắn căn bản không cách nào so được với những kẻ quanh năm rong ruổi trên chiến trường này. Một gã giặc Thát vừa cầm đại đao cứa qua cổ một binh sỹ, thuận thế khều một cái đã hất văng cây thương trong tay Dương Lăng.
Một tiếng quát vang lên chói tai, đại đao bổ xuống ngay đầu, Dương Lăng nhìn thanh đại đao ập xuống mà trong lòng chỉ nghĩ: "Đến rồi, mình lại chết nữa. Ấu Nương đâu rồi?" Y không tránh được nên cũng chẳng muốn tránh, trong tích tắc đối diện với cái chết này, y chỉ muốn được nhìn thấy Ấu Nương một lần nữa.
Mới quay đầu được nửa vòng, y đã trông thấy Hàn Ấu Nương đang phóng nhanh về phía y như một con báo mẹ bảo vệ con, khăn vấn trên đầu đã rơi xuống, bím tóc tung bay trong gió, khuôn mặt ửng đỏ như hoa đào.
Người và côn như biến thành một đường thẳng, vù một tiếng, đầu côn đã nhanh chóng điểm tới bên trên đỉnh đầu Dương Lăng. Một tiếng "coong" vang lên, thanh đại đao vừa mới tới đỉnh đầu bị Hàn Ấu Nương điểm trúng khiến cho thế đao đang chém thẳng xuống bị đẩy lệch đi, bổ chệch xuống đất thành một đường sâu hoắm.
Hàn Ấu Nương vừa đến, liền tì vai xuống đất mượn thế lộn một vòng về phía trước, búng người vung côn, điểm bộp vào giữa ngực tên giặc Thát đó. Lực đạo của một côn này cực mạnh, gã lui lịch bịch mấy bước về phía sau, chân còn chưa vững, Hàn Ấu Nương đã nhún chân xoay eo phóng tới hai bước. "Bộp bộp bộp", bóng côn như gió táp mưa sa quất vào bên trái cổ, bên phải cổ, giữa trán, hạ bộ; đánh cho gã ngã cũng không thể ngã mà la cũng không kịp la.
Dương Lăng trố mắt ra nhìn, chỉ thấy Hàn Ấu Nương múa côn quanh người, nắm giữa thân bổng, mũi côn sạt qua trước ngực Dương Lăng, mang theo tiếng gió rít vù vù. Thân người vừa xoay, tay đã trượt xuống đầu côn, cả cây vẩy lên như đuôi báo, quất mạnh vào yết hầu của gã giặc Thát. Dương Lăng nghe rõ thấy tiếng xương cổ họng vỡ nát răng rắc. Một côn này vậy mà đã đánh văng cả tấm thân to lớn đó bay lên, lộn một vòng trên đầu thành rồi rơi xuống dưới đất.
Mấy chiêu này của nàng đều độc địa mãnh liệt, côn pháp vừa nhanh lại vừa hiểm, khiến cho người ta hoa mắt, bộ pháp lại càng mạnh mẽ có lực. Vừa thấy đầu thành lại ló ra một cái đầu người, đầu côn liền đâm tới như chớp. Một côn như mũi kích điểm ngay mi tâm gã đó, gã chưa kịp thấy rõ địch nhân thì đã ngã ngửa mặt lên trời.
Hàn Ấu Nương thu côn lùi lại về bên cạnh Dương Lăng, hai gối mềm nhũn gần như sắp quỵ xuống, nàng vội lấy côn chống xuống đất, lúc này mới ổn định lại thân hình. Còn Dương Lăng thì vẫn đang trợn mắt há mồm mà nhìn, thấy sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, trán vã mồ hôi, y sợ hãi vội vàng dìu lấy nàng hỏi han:
- Ấu Nương, nàng sao rồi, bị thương ở đâu? Bị thương ở đâu?
Hàn Ấu Nương run giọng:
- Tướng công, Ấu Nương không sao, chỉ là... chỉ là một đao đó làm cho thiếp sợ muốn chết, hu hu hu...
Hai người Hoàng huyện thừa và Mã dịch thừa đang trò chuyện vừa nghe thấy nhất tề chen nhau chạy lên. Chỉ thấy quân Thát rút về như thuỷ triều, vừa lui vừa không ngừng bắn tên lên đầu thành yểm trợ cho bọn binh sĩ đang leo thang công thành rút xuống.
Trông thấy bọn chúng tiến lui có trật tự không hề hoảng loạn, tuy không hiểu trận hình nhưng Dương Lăng cũng nhận ra đội hình những tên giặc Thát đó tuy hỗn tạp nhưng không loạn, vẫn lờ mờ lộ ra vài đội hình tấn công, y không khỏi buột miệng thốt lên:
- Quân Thát đang làm gì vậy? Chỉ cần bọn chúng cường công một lần nữa thì sẽ có thể trèo lên đầu thành rồi, sao lại đột nhiên thoái lui thế?
Vương ban đầu cười ha hả nói:
- Dương sư gia, cậu nói quân Thát thì không sợ chết sao? Bọn chó đẻ đó đã bị chúng ta đánh cho cong đít rồi.
Trực giác của Dương Lăng cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân. Trái với những quan văn đang hết sức cao hứng, đầu óc y vẫn còn tương đối minh mẫn. Ngẫm nghĩ một chút, y đột nhiên kêu lên:
- Không hay, chẳng lẽ bọn chúng muốn tấn công hai cổng đông tây sao? Chúng ta vừa mới rút đi một phần nhân lực ở hai cổng đó về, chỗ đó thực lực yếu đi rồi.
Lúc này Giang Bân cũng đã vội vã chạy về. Trời rét căm căm, nhưng y đã cởi bỏ chiến bào, để trần hai cánh tay, song đao trong tay đã oằn cả lưỡi, bên trên bầy nhầy máu thịt. Nghe được Dương Lăng nói vậy, hắn liền tiếp lời:
- Chắc không đâu, hai phía đông tây đường phố chật hẹp, bình thường cổng thành đều đóng chặt, chúng ta tuy ít người nhưng bọn chúng cũng sẽ không thể phái đại đội nhân mã chiến đấu. Có điều, ta thấy giặc Thát tất có quỷ kế.
Hàn Ấu Nương đã chạy trở về, trong lầu gác là một đám lão gia đại nhân nên nàng cũng không tiện bước vào, bèn đứng ở bên ngoài cửa nhìn Dương Lăng, hai má ửng đỏ, tóc ướt bệt lên cả trán. Dương Lăng khẽ mỉm cười với nàng, đoạn bước tới mấy bước, che tay lên trán nhìn xuống phía dưới thành.
Trên mặt đất phủ đầy tuyết, quân Thát dạt ra thành một lối đi, chính giữa xuất hiện bốn thớt tuấn mã đang kéo hai vật đen ngòm tiến về thành. Dương Lăng còn chưa kịp thông báo phát hiện của y, Giang Bân đã như một con gà bị cắt tiết nhào tới phía trước, ngẩn ra một chút rồi nhảy dựng lên, căng họng hét lớn:
- Khốn khiếp! Là “Oanh Thiên Phích Lịch Mãnh Hỏa Pháo”!