Ngược Về Thời Minh

Chương 217 : Con người vốn dĩ ác độc?

Ngày đăng: 13:23 30/04/20


Nhận được thánh chỉ, trước tiên Dương Lăng liền đi đến nha môn tuần phủ. Y cho người mời mấy chục vị đại nhân đang ở trong lao ra ngoài rồi tuyên chỉ trước mặt họ. Chiếu chỉ nói rõ vì Hoàng thượng hay tin Cốc Đại Dụng nghi ngờ vô cớ rất nhiều quan viên vô tội khiến họ bị bắt vào ngục nên vừa lo vừa giận, nay hạ lệnh cho Dương Lăng thả các quan ra ngay lập tức, đồng thời khôi phục lại quan tước. Ngoài ra còn ra lệnh cách chức Cốc Đại Dụng để điều tra.



Bá quan nghe xong thánh chỉ thì hò reo như sấm dậy, vui đến phát khóc. Dương Lăng nở nụ cười rồi vòng qua bàn xử án nâng các quan viên mình đầy thương tích dậy, sau đó an ủi hỏi thăm bọn họ một lượt. Bấy giờ, y mới nói rõ quan Chiếu ma Liễu Quang của Chiếu ma phòng là của người của tà giáo Di Lặc, vì ông đã chết nên sẽ không truy cứu nữa nhưng gia sản cả nhà vẫn phải bị sung công.



Dương Lăng tiết lộ tin tức này là có ý để bá quan biết rằng việc Hoàng thượng hạ lệnh bắt giữ giáo đồ của Di Lặc giáo cũng không phải là hành vi cẩu thả mà thật sự trong quan phủ đã có người của tà giáo này. Chỉ vì Cốc Đại Dụng chưa rõ thánh ý, vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn nên mới có những hành động không thỏa đáng mà thôi.



Vốn là xưởng đốc của Đông Xưởng, Cốc Đại Dụng lại có quan hệ mật thiết với Lưu Cẩn nên trong số quan lại các cấp ở thành Đại Đồng này thì trừ Đại vương ra cũng chỉ có mỗi Dương Lăng là đủ can đảm và đủ tư cách dâng tấu tố cáo lão với Hoàng Thượng mà thôi.



Nhưng mấy ngày trước đây, khi núi Bạch Đăng bị vây, Đại vương chỉ cố thủ trong thành chứ không xuất quân cứu giá. Tuy người sáng suốt đều có thể nhận ra Đại vương cố thủ đợi quân chi viện chỉ là tình thế chẳng đặng đừng, chỉ cần đại quân kéo ra khỏi thành thì Đại Đồng sẽ thất thủ, nhưng dù vậy thì ông vẫn mang tội ngồi nhìn quân thượng sa vào hiểm cảnh mà không cứu. Do đó làm sao ông ta có thể đứng ra vạch tội người khác mà không xấu hổ cho được?



Chúng quan đều có tai mắt ở khắp nơi. Buổi tiệc do đồng liêu tổ chức ngày hôm qua có mời Dương Lăng đến nhờ hắn ra mặt góp ý với Hoàng thượng đã được thông tin cho bọn họ từ sớm. Bởi thế nên trong lòng mọi người đều nhận định rằng chính Dương Lăng đã tâu Hoàng thượng xin tha cho bá quan nên họ mới thoát cảnh ngục tù.



Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi là việc dễ khiến mọi người cảm kích nhất. Đã vậy lúc Hoàng thượng đến Đại Đồng thì mọi việc đều do Dương Lăng chạy tới chạy lui sắp xếp, chuyện này đã rõ như ban ngày. Bây giờ lại kiềm được Bá Nhan, giữ cho Đại Đồng được bình an vài năm, cả việc công lẫn tư đều bắt nguồn từ người này, cho nên những quan viên nơi này đã coi Dương Lăng như vị quan lớn trong triều có thể dựa dẫm, nhờ vả.



Kẻ ngu dốt thì để người khác dắt lừa còn mình đi nhổ cọc hộ, còn Cốc Đại Dụng thì vừa nhổ cọc lại dắt lừa cho người ta. Được cái lão lại chịu khó, mới sáng tinh mơ đã vác thân lên công đường để quan sát việc tra khảo, thẩm vấn nghi phạm. Mặc dù lão chẳng dám sử dụng những hình phạt ghê gớm nhất của Xưởng Vệ nhưng chỉ cần những dụng cụ tra tấn bình thường cũng đủ để các quan không chịu thấu.



Những quan viên vô duyên vô cớ bị tra tấn oan ức đều hận lão đến tận xương. Nhưng vừa nhớ đến câu "Một lần qua ải Đông Xưởng, không chết cũng bị lột da", bọn họ chỉ đành cắn răng chịu đựng chứ chẳng có gan chửi rủa.



Cốc Đại Dụng vắt chéo chân ngồi trên ghế dựa hình mũ quan. Lão vừa bưng chén trà, vừa cười vờ rồi bảo người treo hai hàng quan chức lên trên giá gỗ, mỗi chân buộc một tảng đá lớn cho “tăng chiều cao”.



Những quan chức kia chỉ lót dạ bằng một bát cơm tù lạnh như băng, bây giờ bị trói hai tay, trên mắt cá treo thêm hai tảng đá lớn, dây thừng siết chặt đến nỗi tay chân đều thấm máu.



Lúc này, vài tên nha sai của Đông xưởng lại quát mắng nhằm diễu võ dương oai:



- Bọn các ngươi nếu không phải là người trong tà giáo phật Di Lặc thì cũng đã bị bọn chúng mua chuộc. Chỉ cần thành thật nhận tội, khai ra số bạc ngươi thu được từ Phật Di Lặc giáo và đã giúp bọn họ làm những chuyện gì thì sẽ không còn phải chịu nỗi đau thể xác này nữa.



Lời còn chưa dứt, hai hàng phiên tử áo xanh mũ đỏ, hông đeo phác đao, chân mang giày trắng nghênh ngang bước vào rồi chia ra đứng hai bên công đường. Cốc Đại Dụng ngạc nhiên. Không có mệnh lệnh cũng chẳng thấy thông báo, ai dám to gan xông vào công đường?



Lão lại không biết rằng sau khi nha sai của Đông Xưởng bị đại pháo và súng ống của Nội Xưởng tấn công dữ dội thì bọn chúng đã mắc chứng "sợ Nội Xưởng" nghiêm trọng. Hơn nữa vì muốn che giấu tin Hoàng Thượng rời khỏi kinh đô nên Cốc Đại Dụng và Dương Phương cũng dùng danh nghĩa khâm sai để vào Đại Đồng.



Cái đó gọi là "Kẻ ác cần phải có kẻ ác trị". Thủ hạ của khâm sai Đông Xưởng vừa thấy nhân mã của khâm sai Nội Xưởng đã lập tức sợ đến bủn rủn. Lại trông thấy Dương Lăng đích thân dẫn nhân mã của Nội xưởng đến tuyên chỉ nên nha sai gác cửa liền im thin thít, chẳng những không dám ngăn cản mà ngay cả cái gan chạy vào báo tin cũng không có.



Dương Lăng thản nhiên đi vào, theo sau là Liễu Bưu và Ngũ Hán Siêu. Cốc Đại Dụng vừa thấy y liền giật mình vội vàng bước đến, cười nói:



- Ta mới nói quái sao đám khỉ này không dám thả một cái rắm, hóa ra Dương đại nhân đã đến rồi. Ha ha ha, đến đây nào, đến đây nào! Mời ngồi! Có phải là Hoàng Thượng lo lắng chuyện gian tế của Di Lặc giáo không? Dương đại nhân yên tâm, có ta chỉ huy việc này thì dù có phải đào sâu ba thước đất đi chăng nữa cũng phải bắt được bọn họ.



Dương Lăng nghiêm mặt, tuyên:



- Cốc Đại Dụng tiếp chỉ!



Cốc Đại Dụng thoáng ngẩn người, sau đó lão vội vàng kéo áo bào lên rồi quỳ xuống, hướng về phía nam tiếp chỉ. Dương Lăng mở thánh chỉ đọc thật lớn một lượt, sau đó thu thánh chỉ lại. Y liếc thấy dáng vẻ ngây như phỗng của Cốc Đại Dụng bèn phất nhẹ ống tay áo ra lệnh:



- Người đâu! Lột đai ngọc, áo bào của Cốc Đại Dụng. Lập tức thả các vị đại nhân ra.



Hai hàng nha sai lập tức xông lên thả các vị đại nhân xuống. Dương Lăng chắp tay nói:




- Ngay sau đó, lại đến Hoàng Dương vệ sở mà ám sát chỉ huy của vệ sở nơi đó. Đó không phải là tự tìm chết sao? Chỉ mấy người như chúng ta thì có thể làm được trò trống gì chứ? Mấy trận này đều là đánh bậy đánh bạ, khiến tất cả các huynh đệ tốt đều sắp bị giết chết hết, chỉ còn mỗi Hắc Diêu Tử nằm bên trong đấy, không thầy không thuốc cũng cũng sắp chết rồi. Đã vậy đêm mai ngươi còn muốn đi báo thù. Đại ca, rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy?



Nụ cười trên mặt chợt tắt, khóe môi hơi run rẩy, Dương Hổ lạnh lùng hỏi:



- Đại Chuy! Điều quy định đầu tiên của sơn trại chúng ta là gì? Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?



Hồ Đại Chuy ngẩng đầu, quật cường đáp:



- Ta chưa quên. Đó là phải nghe theo lời Đại Đương Gia, phất cờ đi đánh khắp thiên hạ, nếu ai trái lời sẽ chém đầu người đó.



Nhưng chúng ta là một bầy hổ cũng được, bầy sói cũng chẳng sao, chỉ cần người đứng đầu không dẫn mọi người vào đường chết. Chúng ta làm những việc này có giúp gì được cho chị dâu không?



Đại đương gia à, Hồng Phúc chết như thế nào tại vệ sở? Người nói xem! Rõ ràng là hắn có thể tránh được mũi tên đó nhưng đúng lúc đó ngươi lại xuất hiện ngay sau lưng hắn khiến hắn không thể né tránh nên mới bị trúng tên. Lúc ấy ta chưa hề nghĩ đến, giờ trở về càng ngẫm lại càng thấy không đúng.



Trong con ngươi Dương Hổ bắt đầu lập lòe ánh sáng nguy hiểm, gã cười khanh khách rồi bảo:



- Đại Chuy, ngươi sai rồi! Ngươi nói xem, ta với hắn là huynh đệ đồng sanh cộng tử, chẳng lẽ ta lại cố ý hãm hại hắn sao? Ta có lý do gì?



Hồ Đại Chuy gầm gừ trong bi phẫn, căm uất:



- Con mẹ nó, ta nghĩ mãi cũng không ra! Đại Đương gia ngươi đang có ý đồ gì vậy? Rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi không có lý do gì mà đưa tất cả mọi người tìm đường chết song rõ ràng ngươi muốn mọi người đi chịu chết! Đêm mai ta không đi, ta muốn tìm đại phu trị thương cho Hắc Diêu Tử rồi cõng hắn về sơn trại. Người mẹ mù lòa của hắn chỉ có một đứa con trai này, ta phải đưa hắn về bằng mọi giá.



Dứt lời, Hồ Đại Chuy liền bỏ đi về phía lò gạch. Trong mắt Dương Hổ lập lòe ánh sáng, khi thấy hắn bước đến cửa, Dương Hổ bỗng nheo mắt lại rồi quát khẽ, cùng lúc nhảy đến nện một đấm thật mạnh vào mạn sườn hắn.



Tuy Hồ Đại Chuy khổ luyện công phu toàn thân nhưng võ công hắn không thể bằng Dương Hổ. Trong lúc không kịp chuẩn bị, hắn đã bị đánh trúng. Kêu thảm một tiếng, vài tiếng xương gãy vang lên răng rắc, Hồ Đại Chuy ngã vào tường lò gạch, xương gãy đâm vào tim, bọt máu trong miệng từ từ tràn ra.



Hắn nhìn Dương Hổ bằng ánh mắt kinh hãi khó tin, giọng khàn đặc:



- Vì sao? Vì sao? Ngươi... ngươi...



Trong mắt Dương Hổ, ánh mắt của Hồ Đại Chuy dưới ánh trăng như mũi tên lạnh đến thấu xương. Gã không dám nhìn vào mắt Hồ Đại Chùy nữa, nhưng ánh mắt kia vẫn nhìn gã chằm chằm. Dương Hổ co rúm người. Gã vừa giận, vừa hận, gầm lên một tiếng rồi tung thêm một quyền thật nặng lên người Hồ Đại Chùy.



Xương gãy, ngực lõm, máu trào.



Dương Hổ như phát điên. Một tay gã giữ chặt bả vai Hồ Đại Chuy, một tay nắm thành quyền cật lực đấm vào ngực hắn. Trong âm thanh "bốp bốp thịch thịch", gã gầm gừ với giọng run rẩy:



- Đừng nhìn ta! Ta không muốn dính vào máu của các ngươi, vì sao ngươi ép ta? Vì sao ngươi ép ta? Đám vô lại các ngươi!



Sau những tiếng thùm thụp, thân thể to lớn của Hồ Đại Chuy từ từ lún vào tường đất. Ngực hắn đã lõm xuống thật sâu, máu chảy ra từ trong miệng không ngừng chảy xuôi xuống vấy vào nắm tay, cánh tay và phun lên cả trên gương mặt của Dương Hổ. Còn Dương Hổ dường như đã phát điên, vừa đánh, vừa ràn rụa nước mắt:



- Các ngươi đều là huynh đệ tốt của ta. Vì sao người làm hỏng chuyện tốt của ta lại cứ là các ngươi? Đó là các ngươi tự tìm đường chết! Tự các ngươi tìm đường chết!



Đằng sau khối nham thạch lặng lẽ xuất hiện một bóng người, ngơ ngác đứng đờ, thân thể mềm nhũn y như thi thể của Hồ Đại Chuy nếu không nhờ Dương Hổ nắm chặt thì đã ngã xuống đất. Thân hình nàng run bắn theo mỗi cú nện của Dương Hổ lên thi thể của Hồ Đại Chuy.