Ngược Về Thời Minh

Chương 247 : Động phòng truyền đạo (p2)

Ngày đăng: 13:24 30/04/20


Ngũ Hán Siêu cẩn thận dặn dò đám người mà mình mang từ Đông Xưởng tới, thấy thời gian cũng ổn rồi, mới kêu một đao phủ tới dẫn đường, tự mình dẫn theo mười người, lặng lẽ rời khỏi nha môn Tri phủ.



Hồ Tiểu Nhị ở trấn Kim Sơn hôm nay cưới tân nương, cách đó hai con đường chính là võ quán Nghê gia, Ngũ Hán Siêu lặng lẽ tới gần, muốn thăm dò một chút xem cái gì là truyền đạo. Từ khi bọn họ nghi ngờ gã, vẫn chưa xác định được gã có phải người thuộc tà giáo hay không. Ngũ Hán Siêu lệnh Đông Xưởng sau nửa canh giờ nữa liền dẫn người tiến vào võ quán, đồng thời phong kín con đường này, chỉ cần bên này động thủ, hai bền đồng thời hành động, bắt giữ toàn bộ nhân vật khả nghi.



Hồ Tiểu Nhị không tính là kẻ giàu có, một căn nhà có ba gian phòng, phía trước nhà có một hàng cây hạnh, phía sau có nửa mẫu đất trồng rau xanh, dùng đất đá và bùn trộn với nhau xây bức tường bao quanh nhà cao khoảng nửa người. Ngũ Hán Siêu dặn dò vài tâm phúc Đông Xưởng một phen, sau đó tự mình nương theo bóng đêm bay qua tường thấp, nhẹ nhàng tiến về phía gian nhà.



Mọi người cũng đã nháo động phòng, rượu mừng cũng đã uống đủ, trong viện chỉ còn vài người đang thu dọng bát đĩa. Nghê Khắc uống nhiều rượu, khuôn mặt đỏ bừng, gã vừa xỉa răng, vừa nheo mắt nhìn Hồ Tiểu Nhị: - Đều chuẩn bị đủ cả rồi chứ?



Hồ Tiểu Nhị là một tiểu hậu sinh tuổi tầm mười tám, nhìn có vẻ thật thà chất phác, cười nói: - Ngũ sư công, hương án, gà trống đều đã chuẩn bị thỏa đáng, hôm nay làm phiền ngài rồi.



Nghê Khắc khoát tay, chậm rãi nói: - Các ngươi đều là đồ hội của bản hội, Truyền đạo là trách nhiệm của bản sư công, cũng không cần phải tạ ơn. Được rồi, các ngươi đi ngủ đi. Ma Đại, Thảo Ngư hai người các ngươi thay bản sư công hộ pháp, nhanh nhẹn lên nào.



Ma Đại, Thảo Ngư là hai đệ tử chân truyền của gã, vẻ mặt cử chỉ đều tùy tiện ranh mãnh, uống có chút quá chén, nghe sư phụ dặn dò, vội vàng đứng lên vâng một tiếng.



Mẫu thân Hồ Tiểu Nhị mất sớm, trong nhà chỉ có phụ thân đã già, xem ra đứa nhỏ này cũng cực ỳ thành thật, chất phác. Không nói hai lời, Hồ Thực vội kéo gã, cảm tạ sư công, sau đó quay về gian phòng bên trái.
Cô nương Lý gia ngập ngừng nói: - Bẩm ngũ sư công, tiểu nữ họ Lý, tên là Tiểu Vũ.



Nghê Khắc nhẹ giọng nói: - Tiểu Vũ à, bổn tọa hiện đã mời sư tổ nhập thân, mau thổi tắt đèn, cởi áo nằm lên trên giường, bổn tọa phải thi pháp chúc phúc rồi.



Tiêu Vũ giật mình kinh hãi, níu chặt áo nói: - Ngữ sư công, còn còn phải tắt đèn cởi áo sao?



Nghê Khắc trừng mắt nói: - To gan, hiện tại nguyên thần Quân pháp sư đang ở trong người bổn tọa, Hồng Anh Hội đón dâu đều chúc phúc như vậy, ngươi còn do dự chuyện gì? Còn không mau nghe lời?



Lý Tiểu Vũ hoảng sợ, ngẫm lại trong thôn có mấy vị tỷ tỷ, đại tẩu là do ngũ sư công thi pháp chúc phúc, cũng chưa thấy các nàng nói qua chuyện gì, thầm nghĩ hóa ra thiên thần thi pháp là như vậy. Nàng cũng không dám trái lời Nghê Khắc, vội vàng ngoan ngoãn thổi tắt nến, đi tới bên giường sột soạt cởi quần áo, chỉ mặc quần lót, xấu hổ bò lên giường.



Trong phòng bỗng nhiên tối sầm lại, Ngũ Hán Siêu không còn nhìn rõ tình hình bên trong, nhưng lúc này hắn cũng đã đoán được vài phần. Kẻ này giả thần giả thánh, lấy tà ma đạo giáo dụ dỗ cô nương, không ngờ cô nương này còn càng thêm tin tưởng gã, không có chút hoài nghi, chỉ nghe theo lệnh khiến Ngũ Hán Siêu cảm thấy bất ngờ.



Ngũ Hán Siêu từ nhỏ đã đọc thi thư, văn có võ có, hắc bạch lưỡng đạo. Ít nhiều cũng hiểu được một chút, hắn tất nhiên không hiểu được sự mê tín của một ngu phụ về thần quỷ. Phải biết ngay cả trăm năm sau, còn có hương dân bị kẻ giả thần giả quỷ lừa gạt tiền bạc, mất đi trong sạch, chứ đừng nói tới niên đại này.