Ngược Về Thời Minh
Chương 32 : Ngầm tỏ tấm lòng
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Dương Lăng dẫn huynh muội Mã Ngang ra ngoài, quả nhiên thấy trước cửa có một cỗ xe đang đậu. Tên tiểu lại (*) đó xem ra cũng không quá tuyệt tình, hắn vẫn còn để lại cỗ xe này. Ba người đi mua quan tài, cờ tang, vàng mã chất hết lên xe rồi chở tới sở Dịch Thừa. Tới nơi, y sai người dọn dẹp phòng ốc để bố trí linh đường. (* tiểu lại: các chức dưới quyền quan gọi là lại, chức vụ không có phẩm cấp.)
Tên tiểu lại trực đêm nghe nói Dịch Thừa đại nhân đến liền vội vàng chạy tới trình diện. Dương Lăng thấy hai má hắn đang sưng vù thì lập tức nhíu mày. Y là người hiện đại nên không đồng tình với tư tưởng “vì mình là người thuộc giai cấp cao nên có tư cách và danh dự cao hơn người khác.” Nếu đổi lại là y bị người khác đùng đùng bạt tai mấy cái thì chỉ sợ đã điên tiết lên rồi.
Do vậy nên y không vì bênh vực Mã Ngang huynh muội mà quát mắng gã tiểu lại, chỉ nhẹ nhàng nhờ hắn gọi mấy người tới giúp bố trí linh đường. Tên tiểu lại kia thấy cấp trên ra mặt, đành ngượng ngập tìm mấy tên dịch tốt đến, giúp đại nhân giải quyết công chuyện.
Vào thời điểm này cũng không thể kiếm đâu ra đầy đủ đồ cúng được, phía trước bát hương chỉ bày biện qua quýt vài món. Bên cạnh quan tài là câu đối phúng điếu và cờ trắng. Trong bồn gốm có giấy lụa, vàng mã và còn hai cây nến trắng đang cháy trên linh cữu. Mã Ngang và Mã Liên Nhi đang túc trực trước linh cữu, vừa đốt tiền giấy vừa lã chã rơi nước mắt.
Dương Lăng không chịu nổi bầu không khí đau thương buồn bã này nên khuyên giải an ủi vài câu rồi cáo từ ra về, bỗng sau lưng y có người gọi:
- Dương huynh…
Dương Lăng ngoái đầu lại, thấy Mã Liên Nhi từ cuối hành lang đang chậm rãi bước tới. Ánh đèn lay động trong gió rọi xuống bộ quần áo trắng tinh của nàng, eo thắt đai tang, bóng hình thon thả như muốn nương theo cơn gió. Ánh mắt của y bỗng dưng khẽ ngẩn ra.
Mã Liên Nhi bước tới bên người Dương Lăng, khẽ nói:
- Dương huynh, hoạn nạn mới thấy chân tình, Liên Nhi đa tạ huynh!
Nói xong nàng liền gập người vái, Dương Lăng vội vàng ngăn lại rồi nói:
- Liên Nhi tiểu thư, cô quá khách sáo rồi. Bá phụ là trưởng bối của ta, chuyện nhỏ này là trách nhiệm ta phải làm hết sức nên không thể nhận đại lễ này được.
Mã Liên Nhi nhẹ nhàng đứng thẳng lên, cười khổ nói:
- Ta muốn cảm tạ huynh là bởi vì bản thân mình mà thôi. Gia huynh ngoại trừ sức lực, thích đánh đấm thì chẳng có sở trường gì cả. Còn ta chỉ là một cô gái, nếu như không có huynh thì hôm nay chúng ta muốn làm tròn đạo hiếu của con cái cũng chẳng thể được.
Giọng nàng nghẹn ngào, than thở:
- Ta đang ở nhà à? Quân tình hiện tại như thế nào rồi?
Dương Lăng cười trả lời:
- Đại nhân, ngài đã ngủ một ngày một đêm rồi. Hôm nay đại quân của Vĩnh Ninh tham tướng đã đến, Thát Tử đã rút lui vào núi rồi, vòng vây ở Kê Minh đã được giải trừ, đại nhân chớ nên lo lắng!
Mẫn tri huyện nghe vậy sắc mặt liền lộ vẻ vui mừng, mắt khép hờ một lát rồi lại mở to ra, nhìn chung quanh than thở:
- Chỉ có ngươi ở đây thôi à? Đúng là đường xa mới biết sức ngựa, hoạn nạn mới biết lòng người. Mẹ nó, tất cả đều tưởng lão tử chết chắc rồi sao?
Dương Lăng cảm thấy thẹn thùng. Hôm nay có quá nhiều việc, mấy vị quan viên có chức sắc đều đi tiếp đón đám Hà tham tướng. Mọi người biết Mẫn tri huyện không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng nên mới không tới thăm lão. Còn riêng mình, nếu không phải vì chuyện của Mã gia thì tối nay cũng đã không tới huyện nha làm gì. Không ngờ người thô lỗ như Mẫn tri huyện lại nhạy cảm như vậy. Xem ra câu “lễ đa nhân bất quái” (lễ phép nhiều thì chẳng ai trách) quả không sai, cổ nhân cực kỳ coi trọng lễ tiết, sau này mình phải luôn chú ý mới được.
Dương Lăng vội vàng giải thích thay mọi người, lúc này Mẫn đại nhân mới trở nên thoải mái. Từ lúc trên giường bệnh tỉnh lại, chỉ có Dương Lăng ở bên, khiến lão cực kỳ vui mừng, xem ra trực giác của mình coi y là thân tín quả là không nhầm.
Dương Lăng nhớ tới việc Hà tham tướng ra lệnh bổ nhiệm tạm thời liền kể lại cho Mẫn tri huyện, lão nghe xong liền trợn mắt quát:
- Như thế sao được? Ngươi đi rồi thì nha môn của ta do ai quản?
Quát xong, lão lại nghĩ rằng cũng không nên đối xử quá tệ với người của mình, liền nói tiếp:
- Thế cũng tốt, coi như là ngươi đã chính thức bước vào quan trường rồi. Em rể của ta là tri phủ Đại Đồng, ngày mai ta sẽ sai người báo cho y biết để giúp ngươi trở thành một viên dịch thừa chính thức. Chuyển từ tạm thời lên chính thức rất dễ dàng, không tới hai ngày đâu.
Lão cười gian hai tiếng nói:
- Hê hê, chớ nên coi thường chức dịch thừa này! Chức quan mặc dù không lớn, nhưng lại rất béo bở. Chức vị này để cho ngươi làm cũng tốt, nếu để người khác chiếm mất thì ta cũng không cam lòng.