Ngược Về Thời Minh

Chương 261 : Nhị đương gia (p1)

Ngày đăng: 13:24 30/04/20


Ông lão nghe thực khách nói đêm qua, người trợ giúp Tổng đốc đại nhân đại phá quân đội của giặc Oa là Lang binh Tráng gia Quảng Tây, hơn nữa đầu lĩnh còn là nữ tướng, nhưng không thể tưởng được chính là tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt, nếu như vị này ngay cả giặc Oa còn đánh được, thu thập mấy tên binh linh đương nhiên không thành vấn đề.



Lão vội vàng dẫn Tống Tiểu Ái chạy về quán rượu, Sơn Đông Binh, Tứ Xuyên Binh lúc này đã đánh bốc lửa, nhưng Tứ Xuyên Binh dáng người thấp hơn Sơn Đông Binh. Hơn nữa tham tướng Tưởng châu vừa mới chạy xuống lầu đã trúng ghế, bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, Tứ Xuyên Binh như rắn mất đầu rơi xuống hạ phong, bị Sơn Đông Đại Hán đuổi chạy loạn.



Tống Tiểu Ái bước vào quán rượu, vừa thấy hỗn độn, không khỏi quát lên:



- Dừng tay! Các ngươi là ai mà lại dám lớn mật như thế!



Một Sơn Đông Binh thấy tiểu cô nương xinh đẹp liền bỏ cái ghế trong tay, cười hì hì nói: - Cô gái nhỏ. Nam nhân đánh nhau nàng tới làm gì, thành thật ở nhà nấu cơm bế con đi.



Hắn nói xong thì thấy đồng bọn bị hai gã Tứ Xuyên Binh kéo ngã xuống đất, lập tức hét lớn mãnh liệt lao thẳng tới. Tống Tiểu Ái quát: - Ta là tham tướng tổng binh quan, các ngươi phải nghe ta.



Hai phe đang đánh hăng hái, có ai chịu nghe tiểu cô nương này nói gì. Tống Tiểu Ái là thủ lĩnh Nam Đan Châu, xưa nay một hô trăm vâng, thấy tình hình này không khỏi giận dữ, nàng khoát tay quát:



- Bắt tất cả lại cho ta!



Nam nhân Tráng tộc thấy thủ lĩnh hạ lệnh. Lập tức xông vào gia nhập chiến đoàn, khiến quán rượu loạn thành một đoàn. Cũng may Tráng binh thể trạng tráng kiện, trải qua một phen hỗn chiến, cuối cùng đã bắt được toàn bộ.



Trước sân phủ tổng đốc, đại binh bị đánh bầm dập đứng một bên, bên cạnh là cáng mang Tưởng tham tướng Tưởng Châu chưa từng xuất chiến, được lang trung cứu chữa đã tỉnh lại.



Dương Lăng ngồi ở hành lang, lạnh lùng nhìn quan binh hai đội, người này nhìn người kia giương cung bạt kiếm, nếu không phải có Tổng đốc đại nhân đang ngồi đây, có lẽ sẽ lại đánh nhau.
Trong lòng Mạnh Tứ Hải nổi giận: Xuyên quân có gì không phục chứ? Đường đường chính chính đánh nhau, bị đánh bại là do kỹ nghệ không bằng người, thế nào còn phải học tiểu hài tử tìm đại nhân cáo trạng?



Nhưng Mạnh Tứ Hải tính nghĩa khí, giờ động tới thân binh sinh tử, nghe Đốc Soái nói có ý chỉ cần Xuyên quân chịu tha hắn thì sẽ xá tội chết. Hắn đành chắp tay, gượng cười nói: - Tưởng đại nhân, đều là thủ hạ của ta lỗ mãng. Không đánh thì không quen biết nhau, Mạnh mỗ và ngươi cũng coi như có duyên phận, Mạnh mỗ nguyện cùng Tưởng huynh kết giao bằng hữu, kính xin Tưởng huynh giúp ta một ân tình.



Đầu Tưởng Châu vẫn còn đang đau, chỗ chảy máu đã đóng vảy, đối với tên Dương Toàn kia thực sự cáu giận vô cùng. Nhưng người không nỡ đánh kẻ đang cười. Mà trong quân ẩu đả đánh nhau vốn là chuyện thường, chẳng lẽ thật sự mượn đao đại nhân chém đầu người ta?



Hắn đang do dự. Dương Toàn quỳ rạp trên mặt đất hô lớn: - Đại nhân, không cần cầu y, đầu rớt là cái bát sứt, hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán, thuộc hạ không sợ chết!



Mạnh Tứ Hải quay đầu lại mắng: - Lăn con mẹ ngươi đi, đồ không biết tốt xấu.



Tưởng Châu nghe vậy ngược lại cười ha ha nói: - Tên ngốc nhà ngươi, đầu lão tử cũng dám đập, ha ha, lão tử khinh thường chấp nhặt với ngươi.



Y quay đầu nói với Dương Lăng: - Đốc Soái, chúng ta những người này ngàn dặm xa xôi tới, là để theo chân Đốc Soái đánh giặc Oa, xem hắn cũng có khí thế áp chế oa tử, không bằng để hắn đi giết thêm mấy tên người Oa. Mong Đốc Soái khai ân, xá tội cho hắn.



Dương Lăng nhoẻn miệng cười nói: - Được! Ngươi nói như vậy, bản đốc liền tha hắn tội chết. Hừ! Không riêng gì hắn, cho dù thân binh nào gây rối cũng phải chém. Lần đầu tạm thời buông tha.



- Tuy nhiên tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha, đám người các ngươi làm nhiễu loạn quân kỷ, tai họa tới nhà dân, tất cả bồi thường lấy từ quân lương của các ngươi, tội của các ngươi cũng bị ghi lại, đợi khi bình định giặc Oa, bản quan sẽ theo chiến công của các ngươi mà quyết định thưởng hay phạt!



Hắn vung tay lên, binh lính chấp hành quân pháp ngừng tay, lui sang hai bên. Dương Lăng nói: - Đánh giặc trên bàn ăn, rất vinh quang sao? Các ngươi gượng chống quân côn không kêu đau thì là hán tử sao? Theo bản quan thấy thì chính là lưu manh, có phải hán tử không, phải lên chiến trường gặp giặc Oa mới biết được.