Ngược Về Thời Minh
Chương 262 : Đốm lửa nhỏ (p2)
Ngày đăng: 13:25 30/04/20
Nhưng đông nam lục tỉnh chống đỡ giặc Oa lại khác, nó là trận đầu Dương Lăng độc lập chỉ huy. Thành công hắn sắp có được là chiến công hiển hách không ai có được, đại quân lục tỉnh trải qua thân binh của hắn huấn luyện sẽ thành lực lượng ủng hộ quân Dương Lăng kiên định nhất.
Nếu thất bại. Chiến hỏa sẽ dẫn vào sáu tỉnh, mà làm chủ soái chống đỡ Oa, hắn không thể trốn tránh trách nhiệm, đến lúc đó đối mặt với cả triều văn võ buộc tội, đối mặt với Giang Nam bị tàn phá, dân chúng lâm vào nước sôi lửa bỏng, Hoàng thượng có tin tưởng hắn cũng không thể ngồi xem hắn tạo thành cục diện như thế.
Dương Lăng biết rõ trận chiến này liên quan nhiều việc. Cho nên hắn tạm thời buông tha chuyện Quảng Tây và Tứ Xuyên, đối với việc trong kinh truyền đến Lưu Cẩn ngày càng kiêu ngạo, ở trong triều ngang ngược kết đảng cũng ngoảnh mặt làm ngơ, đem toàn bộ tinh lực vào chống đỡ Oa.
Nhưng mà, người tướng soái bày mưu nghĩ kế, người quyết định thắng thua lại là sĩ tốt!
Kế hoạch "Niết Bàn" có thể thành công hay không, sẽ quyết định ngọn lửa của hắn sẽ ấp ra một Hỏa phượng hoàng, hay là một con gà rừng cháy.
Binh...
Binh bại như núi đổ!
Đông Hoa Lộc cầm hai thanh đao một đường chạy như điên. Phía sau là bại binh. Đội ngũ một khi tan tác, căn bản không thể lập tức tổ chức phản kháng.
Đội ngũ của hắn thực Oa và giả Oa tổng cộng có hơn hai ngàn người. Cũng xem như có thực lực trong đám giặc Oa ở gần đây. Đông Hoa Lộc vốn là ông chủ thợ may. Sau khi cửa hàng bị đốt hắn liền gia nhập giặc Oa, hàng năm hai mùa đến đại lục cướp bóc, vài năm sau cũng lăn lộn thành thủ lĩnh hải tặc. Sau khi thủ lĩnh bệnh chết, hắn trở thành người đứng đầu đám giặc Oa này.
Lần này bọn họ vượt biển mà đến, ở một chỗ trên hải đảo an bài vợ con xong liền mang nhân mã đi cướp bóc gần biển, để bất cứ lúc nào cũng có thể chở vật tư cướp bóc về đảo, quân Minh gần đó có mấy trăm người đánh không lại giặc Oa, tác chiến với bọn họ vài lần đều đại bại ra về, càng cổ vũ dáng vẻ bệ vệ của bọn họ.
Tống Tiểu Ái vui vẻ nói: - Vẫn là Ngũ tướng quân tâm trí cao một bậc, chúng ta cứ làm như thế, đến lúc đó hai ta cao thấp giáp công, lập một phần đại công cho Tổng đốc đại nhân xem.
Mạnh Tứ Hải nghe xong líu lưỡi nói: - Ngũ tướng quân, vách núi kia dốc đứng, dù có dây thừng cũng khó có thể leo trèo, ta thấy... Ta thấy cũng chẳng có vài người leo được vách núi cao hơn trăm trượng này.
Tống Tiểu Ái đắc ý cười nói: - Ha ha, Mạnh tham tướng, lính của ngươi không thể, nhưng không có nghĩa là lính của ta cũng thế. Ngũ tướng quân, ta chọn lựa năm trăm người cho ngài, theo kế sách của ngài làm việc.
Nàng lúng liếng ánh mắt nhìn Mạnh Tứ Hải: - Diệt giặc Oa, công đầu là Ngũ tướng quân ngài, bản quan nhất định thay ngài thỉnh công tới Tổng đốc đại nhân!
Mạnh Tứ Hải hừ một tiếng, quay đầu đi.
Ngũ Hán Siêu suất lĩnh ước chừng năm trăm Tráng binh giỏi về leo trèo lên vách núi, mỗi người lưng đeo đao thép đứng đó, quấn theo dây thừng cao hơn người, may mắn nơi này gần biển, ngư dân trong nhà đều có dây thừng, buộc chúng lại một chỗ, có thể đạt tới chiều dài vách núi.
Lúc này hoàng hôn mênh mông, ánh mặt trời sắp tán đi. Sóng cuộn lên làm mặt trời đỏ phập phồng không ngừng. Vượt qua một lùm cây thăm dò, bởi vì ánh mặt trời chưa hết, cành lá biến thành mặc lục sắc. Trong lá cây còn có hoa, dựng đứng trên vách núi làm người ta quáng mắt.
Ngũ Hán Siêu mặc trang phục bó sát, trường kiếm để sau lưng, dây thừng thắt bên hông, lại cầm theo móc câu. Tống Tiểu Ái biết Ngũ Hán Siêu một thân võ nghệ phi phàm, hơn nữa cực trông mong hắn lập được chiến công, cho nên rất đồng ý kế hoạch của hắn. Nhưng lúc này thấy vách đá hiểm trở, nàng vẫn không khỏi khiếp đảm.
Tống Tiểu Ái kéo tay áo Ngũ Hán Siêu, lo lắng nói: - Ngũ tướng quân, vách núi rất dốc, Mạnh tướng quân không phải phái người đi thị trấn điều đại pháo đến sao, nếu pháo vận đến cưỡng ép tấn công núi, ta sợ....