Ngược Về Thời Minh

Chương 268 : Thiên Nhân Trảm (p3)

Ngày đăng: 13:25 30/04/20


Dương Lăng là Tổng đốc thời chiến nên ông ta có quyền cắt đặt quan viên các cấp trực thuộc phụ trách quân chính. Nhưng chức vụ của đám quan viên này đều có thêm một chữ "Đại" ở đằng trước, biểu thị cho tính tạm thời. Đợi đến khi bẩm báo lên đến Hoàng thượng thì Sử bộ mới đích thân bổ nhiệm chính thức.



Thủy sư Phúc Kiến sẽ do Hàn Vũ tiếp quản toàn bộ, tạm thời nhậm chức Thủy sư Đề đốc. Hiện tại Lục quân bao gồm Thất Vệ mới được gọi về và Tam Vệ Phúc Châu, lúc này đang thủ hộ ở phái Nam, lục vệ tổng cộng có mười sáu vệ và binh mã của năm Tướng quân Du kích, tạm thời tóm gọn lại một chức Tổng binh diệt Oa của Phúc Kiến, chức vụ này do Hà Bính Văn đảm nhiệm.



Phủ Tổng đốc rời đến Phúc Kiến, do Dương Lăng đảm nhiệm Bộ chính sử Phúc Kiến, lệnh cho Thông phán Phúc Châu, Lưu Tốn, làm Tri phủ.



Tiếp theo đó là Hà Bình Văn, Tổng binh mới nhậm chức, sắp xếp tướng lĩnh thuộc hạ.



Toàn bộ quan viên đều ngơ ngác đờ đẫn trước sự cải cách quá lớn và quá nhanh này của Dương Lăng, bọn chúng chỉ đành nỗ lực tiếp nhận những tin tức vừa nhận được.



Biểu hiện của Dương Lăng thật quá là kỳ quặc, không hề nhắc đến hình phạt cho những quan viên phạm tội, điều động tất cả quan viên cao cấp đến, bắt ngay tại trận một đám quan viên, sau đó lại không hề động đến cũng như không hề an ủi những quan lại còn lại. Ông ta cứ thản nhiên bắt đầu hạ lệnh tác chiến, dường như tất cả quan viên ở đây đều là thuộc hạ lâu năm của mình.



Đây là sự tự tin và bình thản hay là sự không thèm bận tâm? Tóm lại thì là một hành động kỳ dị khó hiểu, khiến cho người ta không thể nắm được ý của vị Khâm sai Tổng đốc này. Bọn chúng bắt đầu cảm thấy một cảm giác sợ hãi và áp lực không gọi được tên.




Tướng lĩnh Thất Vệ mặt biến sắc, "Một nghìn một trăm hai mươi năm tội phạm tử tù?", ngoại trừ Hồng Vũ và Vĩnh Lạc Triều thì chưa từng có lúc nào lại thảm sát như vậy, cũng chưa từng có bất cứ ai có lá gan lớn đến như vậy. Một hiệu lệnh mà hàng nghìn đầu người rớt xuống đất!



Từ đằng xa, có ba tiếng pháo nổ, có người gọi lớn: - Pháo nổ hành hình! Trảm!



Âm thanh của chữ "Trảm" kéo dài, vùn vụt sượt qua tai của từng người trong đám hành quân. Hai bên đường đồng loạt vang lên một âm thanh "vút", thanh đao sắc nhọn được vung lên, lóe lên một tia sáng chói.



Một đường ánh sáng cong cong lạnh lùng thấu xương người vụt lao xuống một cách kinh rợn, hàng nghìn tia máu đó bắn tóe lên không trung, hơn một nghìn đầu người rơi xuống chân bọn đao phủ, không khí bốn chung quang đột nhiên trở nên căng thẳng và nhuốm đượm mùi tanh của máu.



Hàng vạn binh sĩ cùng thở sâu một hơi, ngẫu nhiên tạo thành một làn sóng âm thanh "xì" một cái, nghe thôi cũng khiến người ta có cảm giác sợ hãi kinh hoàng, ngạc nhiên hãi hùng. Viên chỉ huy Thất Vệ đột nhiên nhớ ra: Đội quân chi viện cô độc của Dương Lăng, đội quân mà nghìn người chết không còn một ai sống sót, dường như cũng đúng tròn một nghìn một trăm hai mươi năm người.



Xác chế đầy đường, máu chảy thành sống, bốn vạn đại quân cuốn cờ lại, bước lên con đường đầy máu mà ra khỏi Đông thành, sát khí xú khí ngút trời.