Ngược Về Thời Minh

Chương 274 : Quần anh hội (p1)

Ngày đăng: 13:25 30/04/20


A Đức Ny trong lòng đã thấy hơi chua: Thành đại nhân quả nhiên là tình nhân của hắn, trên cổ có dấu hôn cũng không biết giấu kỹ, hắn thật là một còn mèo con ăn vụng mà không biết chùi mép! Cũng chẳng khác đám công tước, bá tước. Nam nhân mà...



Thành Khởi Vận ngồi trong một cỗ xe khác. Như mèo con nằm trên giường, tay ôm má, ngọt ngào cười đầy thỏa mãn.



Không thể tưởng được trời đất tác hợp, không uổng công ta đi theo hắn, dốc hết sức vì hắn. Thế này ta cũng đã đủ hài lòng.



Nàng thỏa mãn thở dài, hai đầu lông mày vẫn đang dạt dào xuân ý.



Đúng lúc này. Cửa sổ có tiếng người gõ, Thành Khởi Vận lười biếng nhìn ra ngoài nói: - Chuyện gì?



- Bẩm đại nhân, nội ứng đảo Độc Long truyền tới tin tức.



Thành Khởi Vận nghe vậy liền ngồi dậy, nét phong tình biến mất thay bằng vẻ nghiêm túc, nói: - Vào trong rồi nói.



Kỵ sĩ lên tiếng, đạp hai chân lên lưng ngựa, vén rèm bước vào trong kiệu.



- Dương Tuyền đã chết? Thành Khởi Vận cất giọng hơi cao, mơ hồ truyền ra ngoài xe, nàng vội giảm thấp âm lượng hỏi: - Sao lại như thế?



Nghe kỵ sĩ kia cẩn thận thuật lại, Thành Khởi Vận lặng im lặng một lúc lâu, rồi thản nhiên mỉm cười đùa cợt: - Chết thì chết. Chỉ là không nghĩ tới, có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu mọc xanh, hắn lại là chết theo kiểu này.




- Những tài liệu kia không cần sửa lại quá mau, chuyện mở ngành hàng hải dù sao không phải chuyện ngày một ngày hai, ít nhất cũng phải đợi chiến sự bình ổn. mở cấm biển.



- Dương, chính sách thông thương, ta có vài ý tưởng, hy vọng có thể nói với ngươi.



- Ngồi xuống nói đi.



- Dương, quốc gia phương Tây phát triển hàng hải, chủ yếu là vì tìm kiếm hoàng kim, bạc trắng và hương liệu. Trong đó tầm quan trọng của hoàng kim và bạc trắng không thể bỏ qua, ta nhìn thấy trong kế hoạch của chàng có một phần lợi dụng thuế phú điều tiết, cổ vũ dân chúng lấy hàng đổi hàng, đưa vào lượng lớn nguyên liệu, đây là bất hợp lý.



Dương Lăng không cho là đúng - Ta đương nhiên biết tầm quan trọng tích lũy tư bản, nhưng đưa vào nhiều nguyên liệu hơn, sản phẩm giá trị bất động sản, vừa có thể bán ra ngoài, đồng thời có thể tiết kiệm tài nguyên bản quốc, như vậy không đúng sao?



- Ta nghĩ... Ít nhất lúc đầu là không đúng. Đầu tiên với dân chúng mà nói, được một đống nguyên liệu không bằng vàng bạc. Mặt khác, từ tư liệu ngài đưa ta xem, vàng bạc Đại Minh tự sinh ra không nhiều, một khi mở hải thông thương, kinh tế bắt đầu sống lại, nhân khẩu đến tăng trưởng, thành trấn buôn bán phồn vinh, bất kể là quan phủ hay trang viên chủ yếu đều dùng tiền thay thế lao động địa tô. Cái này mang đến một vấn đề nghiêm trọng: Tiền không đủ.



- Vàng bạc tuy không thể ăn, không thể mặc nhưng lại có giá trị phồn vinh, cũng có thể hủy hoại kinh tế. Trong quá trình ở nước ta từng gặp bài học đau thương, ta không hy vọng ngươi... lại phạm sai lầm.



Dương Lăng đối với kinh tế học vĩ mô, hóa tệ học rất hữu hạn, hơn nữa không có bất kỳ kinh nghiệm thực tế nào, có thể nói học bằng cách nhớ một ít nguyên lý, hoàn toàn là vì ứng phó thi cử, tuy nói hắn đến từ hiện đại nhưng chưa chắc đã giỏi hơn những người ở thời đại này.



- Phương diện này... Lại nói kỳ thật bản quan cũng không hiểu rõ, trên thực tế đại Minh chúng ta những quan viên hiểu biết về lĩnh vực này vô cùng có hạn, cho nên ý kiến đưa ra có thể không đúng, ta tính trong quá trình vận dụng từng bước hoàn thiện, nàng không ngại thì có thể giải thích qua cho ta một chút.