Ngược Về Thời Minh

Chương 279 : Mài đao soàn soạt (1)

Ngày đăng: 13:25 30/04/20


: Mài đao soàn soạt



Trịnh Nhị Bát là đồng bọn của Hải Cẩu Tử lúc chưa phát tài. Lúc bấy giờ hai người cùng ngồi trên một con thuyền đi cướp bóc. Người này lúc tác chiến hung hãn dũng mãnh, chỉ có điều y là người tính khí cáu bẳn, lại thiếu tâm cơ. Những đồng bọn năm xưa tên nào cũng đã có máu mặt. Hải Cẩu Tử lại là thành viên của một băng cướp lớn trên biển có mười chín hòn đảo, có một vạn ba ngàn người, mà y chỉ làm một tiểu đầu mục.



Nhưng dù sao cũng có xuất thân như thế, nên Trịnh Nhị Bát tuy biết nhất thời nhẫn nhịn sẽ không gây họa, nhưng lại vạn vạn lần không ngờ Hải Cẩu Tử sẽ tuyệt tình như thế, cuối cùng còn muốn mang y đưa đến Phúc Châu cho họ Dương kia chém đầu tế đao.



Lúc Trịnh Nhị Bát bị trói vào cột buồm nước mắt ròng ròng, lớn tiếng chửi rủa. Lúc này y đã chọc giận tên hầu cận của Hải Cẩu Tử, ngay sau đó liền có người dùng chuôi đao đập gãy hết hằm răng của y, nhét một đống vải vào. Trịnh Nhị Bát trừng mắt như sắp toác ra, miệng đầy máu tươi, bộ dạng này khiến những người ở đấy nhìn thấy đều sinh lòng trắc ẩn.



Dương Lăng nhận được tin tức hải tặc hành hung bắt thuyền liền nổi trận lôi đình, nhưng lập tức liền nhận được mấy tên hải tặc bị trói mang đến, không khỏi hóa giận thành vui. Y càng thêm tán dương người do Hải Cẩu Tử phái tới, lại ban thưởng cho ít vàng bạc lễ vật tỏ ý khích lệ.



Sau đó Dương Lăng sai người chuẩn bị một con thuyền nhỏ ngay trước mặt của tín sứ, đem đám hải tặc Trịnh Nhị Bát buộc vào trên thuyền, trong thuyền chất đầy rơm rạ, xua thuyền đến giữa biển rồi phóng hỏa. Theo cách nói bản địa đó là chết không thể nhập thổ, từ nay về sau biến thành cô hồn dã quỷ.



Hải Cẩu Tử nóng lòng chặn họng Dương Lăng, tránh để y mượn cớ ép giá, nhưng y lại chưa nhận ra chuyện này đã tạo nên tổn hại đối với những bộ hạ trung thành tận tâm của y. Dương Lăng xử lý xong Trịnh Nhị Bát liền trở về đảo sinh đôi, những kẻ cướp càng thầm sinh ra cảm giác bầu bí thương nhau.



Lúc trước bất kể là Hải Cẩu Tử dụng hình thảm liệt như thế nào để nghiêm khắc xử lý bộ hạ, thậm chí vì có tên bộ hạ bất kính với y, bị thoa mỡ khắp người, rồi lại treo dưới sườn núi đốt làm đèn trời, nhưng dù sao đó cũng là chuyện giữa đám hải tặc. Hiện giờ y trói chính bộ hạ của mình mang đến chỗ triều đình, giao cho quan binh xử lý. Trong lòng những kẻ cướp đều sinh oán giận. Uy tín và sức khống chế của y đang nhanh chóng suy yếu.



- Lúc trước chính sách mà đại nhân thi hành đối với cường đạo vùng duyên hải chính là ba kế tiêu diệt, vỗ về, dụ hàng. Hiện giờ giặc Oa đã bị tiễu trừ kha khá, nửa bên đông nam đã không còn chỗ cho bọn chúng dung thân nữa. Đám giặc Oa còn sót lại đã không dám cướp bóc quy mô lớn ở Đại Phụ đại thành, hiện chui núi rúc rừng, thảm hại không thua gì ăn mày.



- Nếu bọn chúng đã không có tiếp tế, lại không có binh bổ sung, chỉ ở trong núi mắc bệnh mà chết thì đương nhiên việc giảm số lượng người sẽ kéo chiến lực của yếu xuống đến cực hạn. Mà quan binh Vệ Sở lại càng đánh càng hăng, từ trong lòng đã không còn chút sợ hãi nào đối với bọn chúng nữa. Tiêu diệt bọn chúng chỉ còn là vấn đề thời gian.




Ánh mắt của Dương Lăng chợt lóe, mỉm cười nói:



- Ta? Ta nào có cách gì đâu chứ?



Thành Khởi Vận nhếch môi, cạnh khóe:



- Đại nhân không có cách sao? Vậy thì lại là do Vận Nhi đã hiểu sai ý rồi. Mấy ngày trước thấy đại nhân hạ lệnh hỏa thiêu mấy tên hải tặc Trịnh Nhị Bát, người ta còn cho rằng đại nhân ngài trí tuệ siêu phàm nữa chứ.



Dương Lăng bật cười ha ha, hai tay vươn ra, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, nói:



- Muốn giết Cẩu thì phải làm thịt Miêu trước, muốn làm thịt Miêu thì không thể kinh động đến Cẩu. Nói đi nói lại, vẫn phải đồng thời xuống tay, phải nắm bắt thời gian cho vừa khéo. Hiện tại ta chỉ muốn biết, nàng chuẩn bị xuống tay với Tuyết Miêu như thế nào?



Thành Khởi Vận trở tay ôm lấy cổ của hắn, vừa nhẹ nhàng thân mật cọ người vào hắn, vừa nói cho hắn về tính toán của mình. Đợi đến lúc nói xong kế hoạch, nàng đã tóc tai rối bời, trâm cài tóc cũng rơi ra, khuôn mặt xinh đẹp đã hơi chếnh choáng.



Dương Lăng nghe xong trầm ngâm thật lâu, cuối cùng vuốt cằm nói:



- Dùng được. Ta lập tức phái người đi gọi Tống Tiểu Ái, Mạnh Tứ Hải, quan binh ba bộ của Tưởng Châu bí mật vào Mân.