Ngược Về Thời Minh

Chương 282 : Lão nương đảm đương (2)

Ngày đăng: 13:25 30/04/20


: Lão nương đảm đương



Trong quân doanh ngoài thành Phúc Kiến.



Phía trước có một cái ao nước, A Đức Ny đứng bên bờ ao, tay vịn lên tấm ván gỗ dày dựng thẳng, khom lưng chăm chú nhìn mặt nước. Mặt nước đục ngầu, nhưng cũng rất tĩnh lặng. Đúng lúc này bỗng nghe một tiếng "Ầm" thật lớn, A Đức Ny cúi đầu xuống theo bản năng, lúc ngẩng đầu lên lại để thăm dò, thì thấy trong hồ nước cuồn cuộn sóng lớn, một cột nước cao đến hai trượng vừa rơi xuống.



Trịnh lão và Thành Khởi Vận ngồi khom lưng ở sau tấm ván gỗ cũng nhô đầu ra. Trịnh lão nhìn mặt nước dao động líu lưỡi nói:



- Thật là lợi hại. Chiếu theo hình dáng như thế nào tạo thêm cái to hơn mấy lần nữa, chỉ cần oanh chính xác, tạo ra một lỗ thủng lớn bên mạn thuyền, chiến hạm của kẻ địch ắt bị đánh chìm.



- Thứ này tốt. Sáu mươi lượng bạc để tạo ra một quả thủy lôi, có thể hủy diệt một chiến hạm trị giá mấy vạn lượng, cùng với hỏa pháo và mấy trăm binh trên đó, hơn nữa còn không tổn hại một binh một tốt của mình. Chậc chậc, lão phu đã chơi hỏa khí cả một đời, sao chưa từng nghĩ qua chuyện có thể sử dụng hỏa khí dưới nước cơ chứ. Khâm sai đại nhân có suy nghĩ kỳ diệu như người trời.



Thành Khởi Vận phủi phủi nước trên áo, cười nói:



- Cái gì mà người trời chứ, là bản lĩnh của Trịnh lão ông đấy. Ta còn từng nghĩ muốn ngồi xe ngựa bay lên trời. Nếu ông thật sự tạo ra được, có phải cũng phải khen ta kỳ tư diệu tưởng như người trời hay không? Ha ha, ngày đó đại nhân còn từng buột miệng nói thuyền cũng có thể chạy dưới nước, ông nói xem có thể không?



Trịnh lão phu tử cười nói:



- Xe bay trên trời, thuyền bơi dưới nước, đó có hơi khó mà tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi. Tuy nhiên phương pháp đặt lôi dưới nước này, lão phu vừa nghe đại nhân nói, đã cảm thấy đáng tin cậy. Chỉ có điều vì nó là hỏa khí, trước đây thật sự vẫn chưa ai từng nghĩ mang thứ hỏa khí này vào nước để sử dụng, vẫn là nhờ đại nhân dám nghĩ những điều người khác không dám nghĩ.



Thành Khởi Vận che miệng cười nói:



- Cái gì mà dám nghĩ điều người khác không dám nghĩ. Ta thấy là điếc không sợ súng!



Thành Khởi Vận dám nói đùa về Dương Lăng, nhưng Trịnh lão phu tử thì không dám, lão cười nói:



- Bất kể là như thế nào, thì hiện tại mắt thấy thứ đồ chơi này được ta từng bước tạo thành, trong lòng rất là vui mừng!
Thành Khởi Vận ửng đỏ cả mặt, ánh mặt lộ ra chút xấu hổ:



- Nha đầu chết tiệt này!



Nàng cắn cắn cái răng bạc, khuôn mặt thẹn thùng nói lảng đi:



- A Đức Ny, muội lớn lên ở đó từ nhỏ, giờ ở một nơi như Đại Minh này, muội lại phải có chung một người trượng phu với người khác, muội thật sự bằng lòng sao?



A Đức Ny trầm tư một hồi, trịnh trọng gật đầu nói:



- Muội bằng lòng!



- Vận tỷ tỷ. Nếu đổi lại là tỷ lênh bênh trên biển ba năm, chịu đựng suốt ba năm trong muôn trùng nguy hiểm, khi tỷ đến một nơi hoàn toàn xa lạ, khi tỷ mãi mãi cũng không thể trở về quê hương của mình nữa, thì lúc này tỷ sẽ không chán ghét vì phong tục tập quán của nơi này không giống với quê hương mình nữa.



- Tỷ chỉ biết cảm kích, cảm kích Thượng Đế đã an bài cho tỷ một nơi an toàn, an bài một người yêu tỷ, một người có thể cho tỷ hạnh phúc. Thượng Đế đã đóng một cánh cửa, thì nhất định sẽ mở một cánh cửa sổ. Muội bằng lòng tin theo sự sắp xếp của Thượng Đế, nắm giữ thật chặt hạnh phúc được ban cho. Cho nên, muội yêu Dương, muội bằng lòng không oán không hận mà bầu bạn cùng chàng ấy, chỉ đơn giản như vậy thôi.



Thành Khởi Vận lập tức bị lời nói của nàng động đến tâm hồn. Những chuyện trải qua của hai người mặc dù không giống, nhưng kỳ thực lại có quá nhiều điểm tương đồng. Cùng có tài cán và nét đẹp rất nhiều nữ nhân không có được, cùng là tâm cao hơn trời, mệnh bạc hơn giấy, cùng là người lưu lạc nơi xa thẳm



Trải qua một hồi phiêu du, hai người đã trở về thực tại. Thành Khởi Vận hạ giọng nói:



- Sau khi đại nhân giải quyết xong nguy cơ Nam Hải rồi, thì sẽ khởi hành tuần tra khu vực Quý Châu Tứ Xuyên, tạm thời sẽ không trở về Kim Lăng. Liên Nhi cô nương sắp lâm bồn, đại nhân nhân dịp chỉnh đốn và sắp xếp quân vụ, chờ ý chỉ trong cung, đến thăm một chút. Đại nhân một mình rời khỏi, cho nên quyết không dám ở lâu không về, ta nghĩ mấy ngày nay hẳn đã trở về rồi.



Đúng lúc này, một tên thị vệ vội vã đi tới, ôm quyền thi lễ nói:



- Thành đại nhân, Hà Tổng binh mời ngài và A Đức Ny cô nương đi sang một chuyến.