Ngược Về Thời Minh

Chương 283 : Cá bé ăn cá lớn (1)

Ngày đăng: 13:25 30/04/20


: Cá bé ăn cá lớn



Hà Bính Văn nghe xong cười khổ không thôi, nói:



- Thành đại nhân, hành quân xuất binh không phải trò đùa. Dựa vào bốc thăm để quyết định khụ khụ có phải có chút



Thành Khởi Vận cười nói:



- Nếu hành quân đánh trận không phải trò đùa, một người phụ nữ, lại không phải tướng lĩnh trong quân như ta, sao có thể đưa ra chủ ý được?



Hà Bính Văn nghẹn lời, đành cười khổ nói:



- Thành đại nhân trách ta lâm chuyện thoái thác sao? Nếu nói về tác chiến, bất luận là thủy bộ, điều binh khiển tướng có chỗ giống nhau, chiến pháp cụ thể lại có thủy sư tướng tá, bổn quan có suy nghĩ gì cơ chứ?



- Thật sự là Dương đại nhân thường nói chiến tranh không phải đánh vì chiến tranh, không thể thỏa mãn cái sảng khoái nhất thời. Nhưng Hà mỗ thạo đánh trận, nói về triều chính thì là kẻ tay ngang rồi, cho nên cuộc chiến này nên đánh hay không, lúc nào thì đánh, đánh đến mức độ này, ta không quyết định được. Thành đại nhân trước giờ vẫn đi theo bên cạnh Tổng đốc đại nhân, khá là hiểu rõ tâm tư của đại nhân, cho nên bản quan mới thành tâm thỉnh giáo.



Thành Khởi Vận mỉm cười nói:



- Sớm nói như thế không phải xong rồi sao. Vậy thì hôm nay ta sẽ tạm thời làm Tham tán của Hà đại nhân, giúp ngài đưa ra chủ ý. Từ tình hình A Đức Ny nói mà thấy, Frank mà chúng ta gọi không phải là một quốc gia, là hai. Hiện tại Lã Tống Frank, Malacca Frank, Áo Môn Frank có phải là đều đến từ một quốc gia hay không, quan hệ với nhau như thế nào, chúng ta đều không biết.



- Thứ hai, hải tặc phương Tây có ý ủng hộ triều đình, thậm chí kỳ thực một vài đội quân chính quy đang mua bán với hải tặc, cho nên rốt cuộc hải tặc Malacca có thân phận gì, chúng ta cũng không biết.



- Vì vậy, tận diệt đám thương nhân buôn lậu này, "hải tặc" Malacca sẽ có phản ứng như thế nào, có phá hư cục diện căng thẳng tạm thời này hay không, chúng ta cũng không tài nào đoán được. Suy cho cùng trong trận chiến có giết địch nhiều đi chăng nữa, cũng sẽ không trở thành lý do để quốc gia kết thù oán. Nhưng vì tên buôn lậu ám sát một gã tham quan, thì giết sạch toàn bộ hơn ngàn nam phụ lão ấu, thì không có được một chữ lý nào.




Y chống hai khuỷu tay lên đầu gối, bực bội đặt tay lên trán. Gió biển thổi lên mái tóc của y, khiến nó rối loạn giống như tâm tình của y. Bì Lôi Tư là một người đàn ông tóc đỏ hơn bốn mươi tuổi. Y vỗ vỗ lên vai Tắc Lạp Phất trấn an, sau đó ngồi xuống bên cạnh y.



Chim hải âu bay liệng trên không trung, kêu lên một tiếng. Bì Lôi Tư khẽ lầm bầm:



- Lương thực chúng ta mang theo chỉ đủ ăn bảy ngày thôi. Tin tức quan viên Mã Khảo bị giết nhất định đã được trình báo lên chính phủ của bọn chúng. Ta không cho rằng bọn chúng sẽ ngồi yên không quan tâm, tóm lại vẫn phải nghĩ cách.



Mã Khảo mà y nói chính là Áo Môn. Lúc mới đến đây bọn họ lên đảo liền hỏi bách tính đang đi vào miếu Ma Tổ để dâng hương về tên nơi đây, bách tính tưởng lầm là hỏi tên miếu, liền trả lời là "Ma các". Những người Bồ không thạo ngôn ngữ liền cho rằng nơi này có tên là "Macan". Bây giờ tuy biết địa danh thật sự của nơi này, nhưng bọn họ đã quen gọi nó là Mã Khảo.



- Ta biết, bây giờ bỏ chạy đi Lã Tống an toàn hơn một chút, nhưng có thể dừng chân hay không còn khó mà nói. Ngoài ra tàu "Mỹ nhân ngư" bị pháo kích nghiêm trọng, phải dừng ở cảng để sửa chữa. Điều đáng tiếc nhất là chúng ta vẫn còn ba chiếc thuyền buôn vẫn chưa quay về, mà chúng ta phải vội vã chạy trốn khỏi Mã Khảo, chỉ sợ phải mất liên lạc với bọn họ rồi.



Tắc Lạp Phất kích động dứng dậy, mở hai bàn tay hô to:



- Ôi lạy Chúa, đó là ba chiếc thuyền hàng ta vừa bỏ tiền đóng nên đấy. Bọn họ không nhận đượct in tức, lúc trở về Mã Khảo sẽ bị quân Minh đoạt lấy. Chết tiệt, thuyền của ta, thuyền của ta. Thuyền ơi!!!



Một câu "Thuyền ơi" sau cùng của y âm điệu đột nhiên cất cao lên, nghe giống như quỷ kêu, khiến cho Bì Lôi Tư hoảng sợ, vội vàng nói:



- Tắc Lạp Phất, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút. Người Trung Quốc nói: "Rừng xanh còn đó, không sợ không có củi đốt". Chỉ cần chúng ta vững gót chân ở Lã Tống lần nữa, thì chẳng phải là muốn đóng bao nhiêu chiếc thuyền thì có bấy nhiêu sao.



Tắc Lạp Phất trông như gặp quỷ, chỉ về mặt biển, mắt nhìn thẳng, tiếp tục hô lên:



- Thuyền, nhiều thuyền quá! Ôi lạy Chúa, là chiến hạm của quân Minh!