Ngược Về Thời Minh
Chương 9 : Nhà có vợ hiền
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Kết quả, đứng trước công đường Dương Lăng đã nói những gì mình thấy, chứng thực rằng Mã Ngang đích xác chưa hề nặng tay với ông chủ họ Vương.
Già trẻ lớn bé nhà họ Vương bèn quỳ sụp xuống khóc lóc thê thảm, kêu gào kể lể rằng bình thường thân thể cha, ông bọn họ mạnh khoẻ như thế nào, rồi chắc chắn là đã bị Mã Ngang hành hung mà chết ra làm sao, khiến cho vị Huyện thái gia từng trải chiến trường này phải vò đầu bứt tóc, ngồi ở bên trên mà đôi mắt nhỏ trợn tròn, không nghĩ ra được chủ ý gì.
Ngồi phía sau một chiếc bàn thấp mặt bên công đường là Hoàng huyện thừa. Nhiệm vụ của huyện thừa là phụ tá cho huyện lệnh, có thể nói là không việc gì trong huyện mà không thể hỏi tới. Nhưng theo thông lệ, để tránh hiềm nghi lấn quyền, huyện thừa chỉ tương đương với huyện lệnh dự bị, bình thường giống như một ông tượng gỗ ở trong miếu, không bày tỏ thái độ với bất cứ chuyện gì.
Vị Hoàng huyện thừa này lại là văn nhân, mà thời đó trọng văn khinh võ, thế nên ông ta vốn rất xem thường cái vị Huyện thái gia xuất thân nhà binh này, cho nên luôn ở bên cạnh đóng vai Từ Thứ (1). Hơn nữa Mẫn huyện lệnh cũng sớm đã quen coi ông ta như không tồn tại, thế nên cũng tuyệt nhiên chẳng hỏi ý về bất cứ chuyện gì.
Đang lúc Mẫn huyện lệnh ngồi bứt râu không biết làm thế nào, một bộ đầu bước đến nói nhỏ vào tai hắn mấy câu. Hắn phất ống tay áo, lớn tiếng nói:
- Tạm thời bắt giữ Mã Ngang, thi thể sẽ do ngỗ tác (người làm nghề khám nghiệm tử thi, thời nay là nhân viên pháp y) trông giữ. Những người khác hãy về nhà trước đi, chờ cho bổn quan khám nghiệm xong sẽ tiếp tục định án.
Mã Ngang bị đưa vào trong đại lao. Mọi người sau khi để lại danh tính, chỗ ở xong thì đều được mời về. Dương Lăng cũng đứng dậy cáo từ Mẫn huyện lệnh, rời khỏi công đường.
Mã tiểu thư vội bước đuổi theo, hơi nhún người nói:
- Đa tạ Dương tú tài đã vì huynh trưởng tôi mà nói rõ sự thật.
Người con gái này quả thật là hoa nhường nguyệt thẹn, trong công đường không rét như ở bên ngoài nên khuôn mặt lạnh cóng của nàng đã khôi phục lại vẻ mềm mại và lộng lẫy, trắng nõn mịn màng như ngọc quý, dung mạo xinh tươi lại càng thêm động lòng người.
Dương Lăng nghe nàng gọi mình là tú tài, không khỏi nghĩ đến mấy gã hủ nho nghèo kiết xác, cảm thấy rất không thoải mải, bèn cười ha hả đáp:
- Tôi cũng chỉ chiếu theo sự thật mà trình bày. Ban nãy trên phố thấy Mã tiểu thư rất có phong thái của nữ trung hào kiệt, hà tất phải trịnh trọng gọi tú tài gì gì đó, cứ gọi thẳng tên tôi là được.
Mã tiểu thư gượng cười nói:
- Vậy, xin đa tạ Dương công tử. Tới lúc xét xử lại sẽ còn phải phiền Dương công tử làm chứng tiếp vậy.
Đang nói đến đó, từ ngoài cổng chợt có một viên quan tuổi trạc ngũ tuần, dưới cằm đính ba chòm râu vội vội vàng vàng bước vào.
Mẫn huyện lệnh lúc này đã hạ lệnh bãi đường nhưng chưa đi khỏi, thấy viên quan nọ bước vào bèn lập tức bước tới nghênh đón:
- Mã đại nhân, ngài tới đúng lúc lắm! Chuyện này thực khiến cho huynh đệ nhức đầu, ngài xem làm sao cho tốt đây?
- Ừm, vốn ta định ở nhà an tâm đọc sách, song... À, cái này... chợt nhớ ra có một đồng niên (người thi đỗ đồng khóa) ở đây, cho nên ta đi thăm hắn một chút.
Ấu Nương mỉm cười, nói:
- Tướng công là đàn ông, không thể thiếu được mấy chuyện giao tiếp như vậy, Ấu Nương hiểu mà. Đúng rồi, hôm nay Ấu Nương ở tiệm may làm công, một buổi sáng đã may được mười chiếc áo, kiếm được mười văn tiền lận đó. Tiệm may này nhận vụ làm ăn bên trại ngựa ở sở Dịch Thừa. Có hơn trăm dịch sứ (phu trạm, người đưa thư) ở đó, bọn họ bôn ba tứ xứ quanh năm suốt tháng nên y phục hay hư rách lắm. Việc làm ăn của tiệm rất được, không ngờ vào thành làm công hóa ra cũng tốt thật.
Dương Lăng nhìn nàng mặt mày rạng rỡ, hào hứng kể chuyện đến đỏ bừng cả mặt, không kìm nổi bẹo nhẹ má nàng một cái, cười ha hả nói:
- Ấu Nương thật giỏi, đều tại bệnh của ta mà liên luỵ đến nàng. Nhìn thấy nàng đáng thương như vậy, thật làm cho ta rất là đau xót.
Hàn Ấu Nương bất chợt bị động tác thân mật của y làm cho sững người, khuôn mặt lập tức đỏ lựng. Nàng e lệ cúi đầu, bẽn lẽn nói:
- Tướng công, chúng mình là phu thê. Vốn phải trọn đời bên nhau, đồng cam cộng khổ mà.
Dương Lăng nghe vậy, trong lòng xúc động, không kềm được bèn kéo nàng ôm chầm vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng. Lần đầu thân mật với y như vậy, Hàn Ấu Nương ở trong lồng ngực tình lang mà không khỏi ngất ngây, lòng tràn đầy thoả mãn và hạnh phúc.
Một hồi lâu sau Hàn Ấu Nương mới khẽ đẩy y ra, sắc mặt ửng hồng, không dám nhìn y, chỉ cúi đầu vân vê dây lưng, ngượng nghịu nói:
- Tướng công, đồ ăn đang nóng, chàng hãy mau ngồi xuống để thiếp xới cơm cho.
Cơm canh dẫu rằng đạm bạc, nhưng so với khi ở vùng núi thì đã khá hơn rất nhiều. Hơn nữa ông chủ xưởng dầu còn tặng cho họ một chút dầu thô để nấu ăn. Mặc dù không thật quen với mùi vị của loại dầu này, nhưng Dương Lăng vẫn ăn nhiều hơn được một chút.
Nhìn sức ăn của y mỗi ngày một tăng, Hàn Ấu Nương cảm thấy vui hơn bao giờ hết, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Ăn cơm xong, Hàn Ấu Nương thu dọn bát đũa, buộc tạp dề bắt đầu rửa bát.
Dương Lăng cảm thấy mình thật đã biến thành một kẻ vô dụng, có cũng như không. Y muốn đến bên cạnh giúp nàng rửa bát đĩa, không ngờ Hàn Ấu Nương lại kinh ngạc kêu ầm lên, quở trách:
- Đời nào lại có đàn ông làm mấy việc này? Tướng công, chàng cứ ngồi đó đi, việc này là việc của phụ nữ người ta mà!
--------------
(1) Từ Thứ (tự Nguyên Trực): một quân sư tài ba của Lưu Bị. Do bị ép buộc phải đầu quân cho Tào Tháo, nên trong thời gian làm quan cho Nguỵ, ông không hề đóng góp gì nhiều cho Tào Tháo về mặt quân sự.