Người Bất Tử
Chương 17 :
Ngày đăng: 13:20 18/04/20
Dịch: Khởi Linh
***
“Nhung ca!” Tư Nam gọi nhỏ.
Bốn tay bộ đội đặc chủng xếp thành một hàng, khom người nhẹ chân nhẹ tay, men theo đường ray đi đến sân ga. Chu Nhung đi ở đầu đội ngũ thấp giọng trả lời: “Sao thế?”
“Vì sao Nhan Hào…..”
Tư Nam có chút không tiện mở miệng, Chu Nhung kiễng chân ló đầu ra. Trên sân ga rộng lớn có mười mấy con zombie đi qua đi lại, tốc độ thối rữa rất kinh khủng, cách đó hơn bốn mươi mét có một chiếc thang máy đi lên tầng trên, song đã ngừng hoạt động,
Chu Nhung tức tốc nhẩm tính khoảng cách và thời gian, dùng khẩu tiểu liên chỉnh sang chế độ Single Shot, vừa nhắm vừa khẽ nói: “Cậu cứu tất cả người trong đội, lại cứu cả mạng Nhan Hào ở trên nóc tòa cao ốc……”
Vài tiếng bụp bụp của ống giảm thanh vang lên, toàn bộ zombie ở cạnh thang máy đều trúng đạn, nặng nề ngã ập xuống.
“Chú ấy cảm kích cậu là điều hiển nhiên thôi.” Chu Nhung nhấc khẩu tiểu liên lên, giơ tay ra hiệu là đã an toàn, dẫn đầu nhảy xuống sân ga.
Mấy con người vụt qua tựa như bóng ảnh ở sân ga, bước qua con zombie chết thêm lần nữa, nhanh như gió ấn thang máy đi lên.
***
Nhân viên soát vé mặc đồng phục đứng trước cổng đã biến thành zombie, quay lưng về thang máy, phát ra tiếng gừ gừ trầm thấp. Cả đội chạy lướt qua nó, liếc nhìn ra phía ngoài, ngoài cửa là một phòng chờ của sân ga, hiển nhiên có trên trăm con zombie đang lắc lư đi lại không mục đích trong không gian rộng lớn u ám đó.
Hàm lượng oxi ở đây rất thấp, luồng khí không thể lưu thông, vì thế đàn zombie tạm thời không phát hiện ra nơi này có thêm mấy vị khách còn sống.
Thế nhưng chả có gì bất ngờ nếu một khi bị chúng phát hiện, chốn này lập tức sẽ biến thành địa ngục của đàn zombie đông đúc như núi gầm biển động ập tới.
“Tôi cảm thấy Nhan Hào rất có tình cảm với anh, Nhung ca ạ.” Tư Nam kề sát sau lưng Chu Nhung, nói chuyện gần như cắn vào lỗ tay y, vừa quan sát chung quanh vừa hỏi nhỏ: “Hai người quen nhau thế nào đó?”
Chu Nhung tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào phòng chờ, không có để ý đến câu quỷ dị trước đó: “Tôi được cử đến 118, thay thế nhiệm vụ đội trưởng của bọn họ, quen được với Nhan Hào trong đám người đó. Đù, sao chỗ này lắm zombie thế?”
“Cử đến?”
“Ừ.”
“Mấy người ngây ra làm gì đó?” Tư Nam giận dữ quát lên, trên mặt và cổ dính toàn máu của zombie.
Chu Nhung ngẩn ngơ tại chỗ, bất thình lình co giò xông lên lầu: “Đừng để bọn chúng đuổi theo, chạy mau!”
Đàn zombie trong phòng chờ ngỡ ngàng một lát, ngay sau đó lại phát hiện ra mục tiêu, lắc lắc lư lư đuổi theo vào lối thoát hiểm, trong hành lang u ám lại hiện ra một trận anh đuổi em chạy mới.
Mỗi tầng trong khu tránh nạn đều có sáu cái cầu thang nối tiếp nhau, bốn người đeo trên người đồ quân giới tăng lên đến hai trăm kg, song tốc độ chạy lên lầu có thể so bằng cuộc thi chạy một trăm mét, chẳng mấy chốc đã bỏ xa đàn zombie sở hữu đầu gối cứng ngắc ở phía sau.
Chu Nhung vừa chạy vừa lôi thẻ điện tử nhận dạng ra, mỗi lần đi qua cửa thoát hiểm đều sẽ dừng lại quẹt một cái, song không có cửa nào có thể mở được. Xuân Thảo thực sự nổi cơn tam bành: “Sao thế này, nguồn điện khẩn cấp cúp rồi sao, hay hệ thống máy tính trung tâm xảy ra sự cố?”
“Nguồn điện cung cấp không đủ! Tất cả cánh cửa đều đã bị đóng kín!” Trương Anh Kiệt quát, xoay người bắn phá một trận, đánh bay con zombie đuổi theo phía sau xuống tầng dưới.
Tư Nam chen qua Chu Nhung, giơ khẩu súng máy muốn phá cửa, nòng súng lại bị Chu Nhung tóm được: “Chậm đã, quảng trường ở trên nóc tầng này có xe vận chuyển, đi theo anh!”
Hiện tại bọn họ đang đứng trong khu hệ thống giao thông trung tâm, lúc virus bùng nổ ít nhất phải có trên chục nghìn người, dưới tình hình tất cả đường ray đều ngừng hoạt động, xác suất mở đường máu khi bị vạn con zombie bao vây đến phía tây khu B gần như bằng không, cho nên nhất định phải dựa vào phương tiện giao thông.
Chu Nhung dẫn đầu làm gương xông lên lầu trước nhất, ngay tại một giây y đặt chân lên đó, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng nổ ──Oành!
Mặt đất rung lắc dữ dội, bức tường màu xám sụp xuống, một tiếng ──Oành chợt vang lên trong khỏang cách gần!
Bàn chân Trương Anh Kiệt loạng choạng, một băng đạn thoáng chốc bắn lên trần nhà.
Tư Nam với Xuân Thảo đều dừng bước, đúng lúc này, chỉ thấy Chu Nhung giống như con chim khổng lổ giữa bầu trời, tóm chặt tay vịn cầu thang nhảy từ trên xuống.
Lúc y rơi xuống chẳng thèm dừng lại, bật dậy bắt lấy Tư Nam, rồi sau đó xông thẳng xuống dưới lầu: “Cả đội vòng về!!”
Xuân Thảo: “Có chuyện gì thế anh?”
Chu Nhung: “Tinh tinh!!”
Tiếng gầm thét của con dã thú điên cuồng gần như vang sát trên đỉnh đầu bọn họ.
Cầu thang tầng trên đã bị hỏng hóc nặng nề, vụn bê tông dính đầy người bốn tay bộ đội đặc chủng. Nhìn vào ống nhòm hồng ngoại xanh biếc, một con zombie tinh tinh cao ước chừng ba mét đang ló đầu ra khỏi bóng tối, răng nanh đang nhỏ máu tươi, đôi mắt đục ngầu khẽ chớp, cứ ghim chặt nhìn thẳng vào bọn họ.