Người Bất Tử

Chương 30 :

Ngày đăng: 13:20 18/04/20


Dịch: Khởi Linh



***



“Rặn đi! Gắng rặn đi nào!” Hai tay bác sĩ Trịnh đầy máu, thanh âm đã gào đến khàn khàn: “Cố gắng lên! Cố gắng lên!”



Giọng nói của sản phụ cũng hoàn toàn khàn đặc, đầu đổ đầy mồ hôi, ra sức lắc đầu, đau đớn làm nét mặt cô thoạt nhìn làm người ta hơi sợ hãi. Một hàng phụ nữ có con đứng ở chung quanh, có người để tay chữ thập cầu nguyện, có người đã không kiềm chế được khóc nức lên: “Em cố gắng rặn thêm nữa đi!”



“Kiên trì, nhất định phải kiên trì cho bằng được!”



Quách Vĩ Tường đẩy cửa đi vào: “Đi mau, đi đi đi! Zombie tới rồi!”



Đám phụ nữ ngơ ngác nhìn nhau, tiếng sản phụ la hét thảm thiết càng chói tai, nháy mắt cứ như lưỡi dao sắc bén cắt vào màng tai của mỗi người.



Quách Vĩ Tường mặc kệ mấy việc này, chạy đến định bế sản phụ lên, bác sĩ Trịnh cuống quít ngăn cản: “Cậu làm cái gì đấy?”



“Không kịp nữa rồi, lên xe rồi sinh! Cháu đến cõng cổ!”



“Cô ấy không thể động đậy! Sẽ xuất huyết nhiều đấy!” Bác sĩ Trịnh quát to: “Tôi không đi, tôi muốn đỡ cho đứa trẻ ra đời đã!”



Quách Vĩ Tường thở hổn hà hổn hển, bác sĩ Trịnh gào xong một trận, khàn cả giọng chuyển sang sản phụ: “Dùng sức! Kiên trì lên!”



Bên ngoài cửa sổ gần đó, quả pháo sáng thứ ba bắn lên bầu trời tạo thành một vệt sáng dài, chiếu sáng từng khuôn mặt tuyệt vọng mà hoang mang của mỗi người.



Đàn zombie đã chạm đến phạm vi năm trăm mét.



***



Xe bọc thép xông thẳng từ cuối đường quốc lộ, nhanh nhẹn tiến vào cửa, dừng phắt lại trong tiếng ma xát chói tai ngay trước mặt mọi người. Chu Nhung đá văng cửa sau cái rầm, hò hét: “Lên lên lên, mau!”



“Không dồn hết được!” Đinh Thực ló đầu ra từ khoang điều khiển: “Em chở một tốp đến dưới khu kí túc xá trước đã, để mọi người lên xe bọc thép chống cháy của Tường Tử, sau đó lái xe về chuyển tiếp số người còn lại!”



Tình hình thực tế chính xác là không thể nhồi nhét hết một lượt, sức chứa tối đa của xe bọc thép có giới hạn, dựa theo diện tích mà nói, hiện tại có ít nhất mười người bắt buộc phải chờ đến chuyến sau. Ánh mắt Chu Nhung nhìn lướt một vòng trong đám người đang nhụt chí, quyết đoán nói: “Những người còn lại cứ chạy theo xe, chạy đến đâu tính đến đó, chúng tôi sẽ không bỏ mọi người lại đâu! Phụ nữ lên trước, cô!”



Ngô Hinh Nghiên đúng thẳng thở dốc, bị Chu Nhung giữ chặt bả vai, thô lỗ nhét vào trong xe.



“Cao tuổi chạy chậm, bác! Chú! Còn cả ông nữa!”



Một ông lão bị đẩy về phía trước hai bước, chậm rì rì đứng nguyên tại chỗ, tiếng thúc giục nhanh chóng vang lên từ bốn phía: “Ông nhanh lên đi!”



“Chạy nhanh đi, đừng chen lấn!”



“Ông không lên đâu.” Ông lão từ tốn nói, “Ông đã sáu mươi tám tuổi, có thể chạy được đến đây đã may mắn lắm rồi, nào có da mặt dày sống tiếp nữa chứ? Vẫn nên để lớp thanh niên đi trước, ông….”



Mọi người lo lắng lập tức ngắt lời ông lão: “Ông đi lên đi! Lên đi!”



“Đừng nói với ông ấy nữa, nhanh lên thôi!”



Đám người chung quanh gần như đẩy ông lão đi vào, khoang xe chẳng mấy đã đầy ắp người, Chu Nhung với Tư Nam phải chung sức mới miễn cưỡng đóng chặt cánh cửa.



Hiện tại trên khu đất ngoài Chu Nhung, Xuân Thảo, và Tư Nam chỉ còn chín thanh niên trai tráng, cùng một người cá biệt không chen nổi lên xe, hầu hết mọi người đều thuộc dạng trẻ tuổi không gia đình, tự nguyện rút lui ở lại.
Đàn zombie ở dưới lầu như thủy triều chen chúc vào hàng lang, hết đợt này đến đợt khác chạy lên tầng trên.



Tư Nam và Xuân Thảo không ai bảo ai cùng phá cửa đi ra, lớn tiếng quát: “Chuẩn bị rút lui!!”



***



Tại phía Nam khu công nghiệp, cách nhà máy phân bón ba mươi km.



Đàn zombie vẫn chưa chạy đến chỗ này, trên cánh đồng hoang vu xa xa kia chỉ có vài con zombie lắc lư.



Chu Nhung giẫm mạnh chân phanh, dừng ở phía trước hai mươi mét, Quách Vĩ Tường như nổi điên, nhảy khỏi xe bọc thép: “Nhung ca! Đại Đinh! Xuân Thảo đâu? Cả Tư Nam nữa? Người của chúng ta đâu?!”



Cậu ta hình như dự cảm được điều chẳng lành, lúc hỏi đến câu cuối kia, giọng nói đã mang theo nỗi bi thương đau đớn.



“Hai người cậu ấy……” Đinh Thực vẫn chưa kịp trả lời, Chu Nhung đã vỗ nhẹ vai cậu ta, mở cửa xe nhảy xuống dưới, rồi khẽ vỗ vai Quách Vĩ Tường.



“Nhung ca?” Quách Vĩ Tường kinh ngạc hỏi.



Chu Nhung lưng đeo ba lô chiến thuật, vác khẩu súng máy đi về đường quốc lộ, theo hướng đoàn xe bị vứt bỏ dài vô tận lúc ra khỏi thành phố, chọn lấy một cái xe Jeep đã được cải tạo, mở toang cửa xe, đẩy chủ xe đã thối rữa từ lâu ra ngoài.



Đinh Thục vội vã trèo xuống xe: “Nhung ca, anh muốn làm gì?”



“Anh phải quay về.” Chu Nhung nói thản nhiên.



Y ngồi vào ghế lái, khởi động động cơ xe Jeep, chậm rãi quay đầu xe trong hàng xe đông đúc, dừng ngay trước mặt Đinh Thực với Quách Vĩ Tường đang sững sờ tại chỗ.



“Đội viên của anh đang ở trong nhà máy phân bón.” Chu Nhung nói, “Anh đã đồng ý với Tư Nam, sẽ quay về đón các em ấy.”



Quách Vĩ Tường lắc đầu, không nói được chữ nào, lệ nóng tràn mi ùa ra.



“Nếu Nhan Hào tỉnh lại, phải bảo Nhan Hào kế nhiệm chức đội trưởng của trung đội số sáu của 118. Còn nếu như không tỉnh, chuyện sau này hai đứa cứ tự bàn bạc nhé, nhất định phải mang huyết thanh trở về Nam Hải đấy.”



“Tìm chỗ nào đó thiêu Anh Kiệt, mang tro cốt về cho vợ con chú ấy.”



“Nhung ca làm đội trưởng bao nhiêu năm nay, cũng chưa giành được chút phúc lợi hay chỗ tốt chỗ ngon cho mọi người gì cả, cũng không khả năng dẫn dắt cả đội nhanh chóng thăng chức, mà kết cục thì lại bắt từng đứa phải dùng tính mạng để đổi, Nhung ca có lỗi các chú nhiều lắm.”



Chu Nhung vươn tay từ khung cửa kính, xoa xoa đầu Đinh Thực với Quách Vĩ Tường, cười nói: “Đừng khóc nữa, mất mặt lắm đấy biết không hả? Anh vẫn giấu hai điếu thuốc dưới ghế lái đấy, nếu như không quay về được, thì để lại cho hai chú rồi.”



Nhóm người sống sót lục tục ngó đầu ra khỏi cửa sốt, hoang mang mà bi ai nhìn thấy toàn bộ.



Nếu như có điều kiện, để Chu Nhung rửa sạch mặt mũi thay quần áo mới, chắc chắc sẽ có bộ dạng anh chàng đẹp trai kiêu ngạo như siêu anh hùng trong các phim bom tấn của Hollywood.



Thế nhưng hiện tại vị siêu anh hùng này thực sự chẳng có tí tẹo hình tượng gì cả, quần áo bẩn thỉu, giày quân dụng dính không biết bao bùn đất máu me, mái tóc mấy ngày chưa gội, còn cằm thì lún phún ít râu.



Sau đó Chu Nhung vẫy tay với mọi người, hành động đó không biết phóng khoáng biết bao nhiêu:



“Bảo với tên Nhan Hào ngốc nghếch kia là, chú ấy lại thua thêm lần nữa rồi.”



Nói xong y bèn khởi động xe, chiếc xe Jeep cải tạo nổ ầm ầm trên đường, xé rách sắc đêm rướm máu, chạy như bay thẳng đến khu nhà máy đang bị đàn zombie vây kín.