Người Bất Tử
Chương 35 :
Ngày đăng: 13:20 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Khởi Linh
***
Cửa sắt cuốn chằng chịt dây điện cao thế được kéo sang hai bên, trong ánh mắt không thể tin được của đội cảnh vệ chống bạo động, chiếc xe hai màu trắng xanh đan xen chậm rãi chạy vào.
Ở đằng trước, một công trình kiến trúc căn cứ quân sự được xây ẩn trong sườn núi, lớp thủy tinh công nghiệp trên đỉnh lấp lóe phản xạ ra tia sáng mờ mờ dưới ánh mặt trời.
Trong căn phòng họp trống rỗng, một bóng dáng yểu điệu ngồi ở cuối bàn dài. Cửa thủy tinh tĩnh lặng trượt ra, một gã cảnh vệ sải bước đi vào, cúi người đè thấp giọng ở sau tai người kia: “Bọn họ đã đến.”
Bóng lưng quay cái ghế tựa lại, nói: “Để họ vào đi.”
── Đó vậy mà là một người phụ nữ có dáng dấp cực kì trẻ trung.
Cơ thể cô gầy yếu, mặc thường phục, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, nếu không nhìn bốn vết móng vuốt đỏ lừ dữ tợn bên má trái, có lẽ sẽ có thể hình dung khuôn mặt của cô bằng hai từ xinh đẹp.
Gã cảnh vệ cúi đầu bước ra ngoài.
Một lát sau, cửa thủy tinh lại mở ra, cảnh vệ giơ tay làm một hành động: “Mời.”
Ba vị khách không mời mà đến của chiếc xe chống bạo động bước vào phòng họp, bình tĩnh đứng sau bàn dài── Hai nam một nữ, tất cả đều là người da trắng.
Cả ba đều là Alpha.
“Yo,” Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh ngọc có dáng người chữ S, dùng ánh mắt ngả ngớn đánh giá trên dưới đối phương, cười nói: “Thật đúng là…….lâu nay không thấy Omega rồi.”
Người đàn ông bên cạnh cô ta cao chừng hai mét, đứng nghiêm như một bức thành đá rắn chắc, yên lặng không nói, người đàn ông da trắng đi đầu đeo kính râm cũng mặc kệ cô ta. Gần đó, người phụ nữ ung dung thản nhiên quan sát bọn họ, trong phòng im lặng chừng vài giây, mới nghe giọng cô thong thả nói: “……Thượng tá Law Mayer.”
Người đàn ông cầm đầu tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt màu lam xám, mở miệng bằng chất giọng tiếng Trung tiêu chuẩn: “Hạnh ngộ, tiểu thư Trần Nhã Tịnh, vô cùng cảm ơn cô dù bận trăm công nghìn việc vẫn sắp xếp bớt chút thời gian để gặp mặt.”
Nói xong anh ta nho nhã lễ độ cúi người, có điều cơ thể nghiêng không quá hai mươi độ.
“Không cần nhiều lời.” Trần Nhã Tịnh giơ tay ngăn trò khách sáo giả dối, thẳng thắn hỏi: “Người các anh muốn tìm là?”
Law Mayer vươn tay, cấp dưới như tảng đá của anh ta chuyển túi văn kiện giấy da, sau đó gã tiến đến, để trước mặt Trần Nhã Tịnh.
“………………….” Túi văn kiện vẫn được niêm phong, Trần Nhã Tịnh suy nghĩ một lát, cuối cùng giơ tay bóc nó ra.
Bên trong chiếc túi chỉ có hai tờ giấy mỏng tanh, ghi chép cuộc sống hằng ngày và hành vi đặc thù của nhân vật mục tiêu, ngoài ra còn có một tấm ảnh chụp chính diện rõ nét. Người thanh niên trong ảnh mặt mày sáng sủa, đường nét thâm thúy, ngũ quan như được khắc từ đá cẩm thạch tuyết trắng, có nét tuấn tú kiên cường rực rỡ, hai mắt nhìn chằm chằm vào ống kính.
Rõ ràng đây chỉ là tấm ảnh chứng nhận lạnh tanh, thế nhưng ánh nhìn chăm chú lạnh giá trống rỗng ấy, lại khiến trái tim mỗi người xem đột nhiên tỏa ra hơi lạnh.
Trần Nhã Tịnh bỏ túi văn kiện xuống.
“Vào thời điểm toàn cầu đang xảy ra thảm họa như hiện giờ, quân đội quý quốc vượt ngàn dặm xa xôi vào lãnh thổ nước tôi, chỉ để tìm một người như thế này?”
Law Mayer nói: “Cô sai rồi, tiểu thư Trần. Quốc gia của chúng tôi đã không còn cái thứ gọi là chính phủ hay quân đội nữa, tất cả bộ máy chính phủ nhà nước đều đã sụp đổ, bây giờ tất cả hành động đều lấy danh nghĩa cá nhân để thực hiện.”
“Vậy mục đích anh lấy danh nghĩa cá nhân để mạo hiểm là?” Trần Nhã Tịnh vỗ túi văn kiện: “Người đặc biệt này có quan hệ gì với anh?”
Đôi mắt lam xám của Law Mayer hiện ra một tia cảm xúc rất khó để miêu tả, thứ ánh sáng lóe lên trong đó khiến người khác sợ hãi.
“Là em trai tôi,” Anh ta nói.
Trần Nhã Tịnh khẽ nhếch đuôi lông mày.
“Thứ cho tôi mạo muội, thượng tá Law Mayer. Trông dáng dấp của anh không giống sẽ có một người em trai là người Châu Á, cũng không giống có thứ tình cảm anh em mà vượt nửa vòng trái đất đầy rẫy zombie……Nếu trên người này có bí mật gì, bây giờ tốt nhất anh nên nói ra, nếu không quan hệ hợp tác của chúng ta sẽ trở nên rất khó đấy.”
Law Mayer mỉm cười nói: “Cô đang uy hiếp tôi đó à, tiểu thư Trần?”
Cổ tay anh ta đột nhiên trượt một khẩu súng lục Pocket (*) ra, bàn tay vòng lại bắt lấy, nhanh như chảo chớp nhắm ngay huyệt thái dương của Trần Nhã Tịnh!
“Làm cái gì đó?” Cảnh vệ ở ngoài cửa to tiếng quát lên, còn chưa kịp hành động, người phụ nữ tóc vàng kia đã lấy một khẩu súng chỉa thẳng vào gã từ xa!
Sự việc xảy ra cực kì đột ngột, tình hình vô cùng cam go.
Nhưng mà Trần Nhã Tịnh không hề sợ hãi, cô thậm chí còn khẽ nở ra nụ cười cực nhẹ, hất cằm về phía ngực Law Mayer: “Thượng tá, mời cúi đầu.”
Law Mayer vừa nhìn xuống, trước ngực rõ ràng có một chấm đỏ, nương theo hành động của anh mà ghim chặt vào vị trí trái tim── Anh ta ý thức được mọi chuyện, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trong cửa sổ của khu nhà đối diện, dưới ánh mặt trời, kính ngắm bắn hắt ra tia sáng khó mà phát hiện được.
Tay súng bắn tỉa.
“Anh có thể chọn cách không hợp tác, nhưng nếu anh giết tôi,” Trần Nhã Tịnh nói: “Anh và cả hai cấp dưới của anh, đều sẽ không thể sống sót ra khỏi căn cứ.”
Law Mayer suy nghĩ vài phút, sau đó nghiễm nhiên buông khẩu Pocket xuống, chân thành mà lễ phép gật gật đầu: “Xin lỗi tiểu thư Trần, tôi nhất thời trượt tay, mong cô tha thứ cho. Cô muốn hỏi cụ thể điều gì?”
Xoang mũi người phụ nữ tóc vàng khẽ hừ nhẹ một tiếng, rút súng về, chấm đỏ trên ngực Law Mayer cũng biến mất.
Mặc dù đã không còn nguy hiểm, thế nhưng gã cảnh vệ nhìn thấy tình hình vẫn tức giận bất bình thay, có điều riêng Trần Nhã Tịnh tuyệt không so đo với thủ đoạn dối trá trượt tay quá quen của đối phương. Cô khẽ xoay xoay xương cổ cứng ngắc do ngồi lâu, chỉ vào túi văn kiện hỏi: “Xin hỏi người mà anh muốn tìm này, có quan hệ gì với anh?”
“Cậu ta thực sự là em trai tôi.”
“Ồ?”
“Tuy rằng không cùng cha cùng mẹ, nhưng ít nhất về mặt pháp luật thì đã từng phải.”
“Thế vì sao cậu ta đến nước chúng tôi, liệu có phải cậu ta có tính nguy hiểm gì không?”
Law Mayer kéo cái ghế xoay, ngồi xuống trước mặt Trần Nhã Tịnh, ngón trỏ với ngón giữa khép lại, chỉ chỉ vào túi giấy văn kiện mỏng tanh:
“Tôi không chắc cậu ta rốt cuộc đang ở đâu, bởi vì tôi từng liên lạc với quân đội quý quốc, nhưng không nhận được bất cứ hồi âm nào, tôi đoán bởi vì chính phủ quý quốc cũng đã giải thể rồi.”
“Trong chuyến hành trình này, tôi có liên hệ với vài căn cứ người sống sót, tuy nhiên không may là, những căn cứ này đơn sơ không chịu nổi, chẳng mấy sẽ bị đàn zombie tiêu diệt; có nơi vì tranh đoạt quyền lực mà tự giết lẫn nhau, cũng trở thành nội bộ lục đục.”
“Tôi sẽ tiếp tục đi lên phía Bắc, nhưng mà trước mắt xem ra chỉ có căn cứ của tiểu thư Trần là kiên cố nhất mà tôi từng thấy, cũng có trật tự xã hội nhất trong thời buổi quốc gia rối ren loạn lạc này.”
Trần Nhã Tịnh lễ độ nói: “Tuy rằng sự thực không giống như những gì anh thấy, nhưng mà cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, tôi rất tự tin vào mắt nhìn của mình, có điều,” Law Mayer đổi chủ đề: “Nếu cô thực sự tìm được em trai tôi, xin hãy nhớ một điều: Nó sẽ trở thành mối đe dọa nguy hiểm nhất cho căn cứ của cô từ khi thành lập tới nay.”
Trần Nhã Tịnh nhíu đuôi lông mày: “À, cậu ta rất nguy hiểm?”
“…………..Rất nguy hiểm,” Law Mayer lặp lại ba chữ này, giọng điệu có chút kì quái, sau đó nở nụ cười.
“Cậu ta trước nay là một tên cuồng sát, hoặc nên nói là phần tử phản xã hội trời sinh. Cậu ta có thiên phú dùng bất cứ đồ vật hàng ngày gì làm công cụ giết người, đũa, thìa, tấm plastic, hòn đá, thậm chí cả nước uống hàng ngày……. cậu ta hứng phấn với cảnh tượng phân thây người thành trăm mảnh cùng máu tươi lênh láng, đặc biệt là tiếng hét thảm thiết của Alpha trước khi chết, lần đầu tiên cậu ta giết người là lúc mới sáu tuổi.”
“Không sai đâu, là Alpha.” Law Mayer khẽ khựng lại trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Nhã Tịnh: “Trong quá trình trưởng thành, cậu ta không có cơ hội tiếp xúc với Beta và Omega, song cậu ta căm thù Alpha, giống như tên giết người hàng loạt có xu hướng chỉ chuyên tâm đến một con mồi cụ thể vậy.”
Trần Nhã Tịnh nhíu mày nói: “Nguyên nhân?”
Law Mayer nghiêng đầu, không có trả lời vấn đề của cô: “Tôi có thể nói cho cô câu chuyện của cậu ta.”
“Trong buổi trưa của ngày nào đó vào vài năm trước, cậu ta rời nhà hàng đi đến toilet, khi quay về thì có mấy tên Alpha ngồi xuống bàn của cậu ta. Ban đầu, cậu ta không hề tỏ ra bất cứ sự bất mãn nào, thế nhưng sau khi ngồi xuống, cậu ta cầm hamburger cắn một miếng, sau đó đột nhiên thét ra lệnh cho tất cả mọi người rời khỏi bàn của cậu ta, bằng không sẽ giết hết tất cả.”
“Có hai người bởi sợ hãi nên tránh đi, còn mấy người khác thì không hề tin tưởng. Cậu ta đếm đến ba, mười phút sau mấy người này dù đã đầu thai chuyển thế cũng sẽ không muốn nhớ đến cơn ác mộng đó, cậu ta dùng một cái thìa đâm xuyên cổ họng của bọn họ──”
“Mặc dù nguyên nhân gây ra là khi cậu ta dùng bữa, có người ngồi gần mình.”
“………………..” Trần Nhã Tịnh im lặng một lúc, bình thản nói: “Anh làm tôi không quá dám hợp tác với anh đấy, thượng tá Law Mayer ạ. Số cán bộ để cân bằng giữ vững vị trí này trong thời buổi tận thế là vô cùng ít, phần tử khủng bố này…….”
Có điều Law Mayer lại thờ ơ cười một cái, ra hiệu cho người phụ nữ tóc vàng đưa cái hộp xách tay lên trước.
Cái hộp xách tay làm bằng kim loại khá nhỏ bị khóa bằng mật mã, sau khi bật mở hơi lạnh lập tức tỏa ra, Trần Nhã Tịnh thoáng nhìn vào trong, chỉ thấy ba ống tiêm dài bằng một ngón trỏ đặt trong giá ống nghiệm kim loại, thứ thuốc màu đỏ được bịt kín trong ống tiêm.
“Đây là,” Law Mayer nói trong ánh mắt rất khó tin của Trần Nhã Tịnh: “Là vắc xin kháng virus.”
Trần Nhã Tịnh khó mà kiềm chế nổi giơ tay ra, nhưng ngay sau đó bị Law Mayer chặn lại, kế đó nở một nụ cười quái dị: “──Tuy rằng chỉ là một phần của vắc xin.”
Mười phút sau, dưới lầu.
Law Mayer xách chiếc hộp đông lạnh, dẫn hai cấp dưới của mình ra khỏi tòa nhà; Trần Nhã Tịnh ngồi trên xe lăn được cảnh vệ đẩy ra, dừng ở trên bậc thang.
“Một vấn đề cuối cùng, thượng tá Law Mayer.”
Bàn tay đẩy cửa xe của Law Mayer khựng lại, chỉ nghe thấy giọng nói của Trần Nhã Tịnh, hình như mang theo tia châm biếm hờ hững như có như không: “Anh không phải dạng người có lòng thích văn hóa nước chúng tôi, tiếng Trung của anh giỏi như thế này là cố ý học vì người em trai trên danh nghĩa pháp luật đó sao?”
Law Mayer không cử động rất lâu, một lúc sau quay đầu, ánh mắt thậm chí có chút âm u: “Tôi nói rồi, tiểu thư ạ.” Anh ta nói chầm chậm: “Trên danh nghĩa pháp luật là ‘đã từng’ phải.”
***
“Há há──”
“Há há há───”
“Há há há há há há──”
Tư Nam khoanh chân ngồi ở khoang sau xe, mặc cái áo hoodie chùm gần kín cả người, dùng cái mũ rộng thùng thình che đầu, nhưng mà vẫn không ngăn được tiếng cười như phát rồ của cái đám kia:
“Nhan Hào chịch được anh á? Há há há há cái con gà bệnh Nhan Hào có thể chịch được anh? Có mười Nhan Hào cũng bị anh đây thịt cho nhé há há há há──”
“Đội trưởng anh đủ rồi đó! Anh muốn oánh nhau phải không?”
“Há há há Nhung ca với Nhan Hào là hai Alpha có pheromone bài xích nhau, làm thế đách nào yêu nhau được, tình yêu Plato(**) đó hả, ối tình yêu cảm động quá đê há há há há há──”
“Ba, hóa ra Nhan Hào chính là mẹ ruột bấy lâu nay con chưa nhận mặt á! Vì sao hai người không nói chân tướng cho con biết sớm, thật quá đáng quá đê há há há há há──!”
Tôi biết ngay không nên hỏi mà, Tư Nam mặt không biểu cảm nghĩ, giết hết cái đám Alpha này cho rồi.
Chu Nhung ở trên ghế phó lái ngoảnh đầu, vỗ vỗ cái đầu Tư Nam qua lớp mũ, giọng điệu tràn trề sự sung cmn sướng: “Để anh nhìn xem nào, yo, vẫn còn dỗi à?”
Giết hết đám Alpha này đi, Tư Nam nghĩ, nghiêng đầu né đi.
Chu Nhung đè đỉnh đầu hắn, mạnh mẽ bắt hắn dựa sát vào ngực mình, vừa véo mặt hắn vừa cười ha ha to tướng: “Đám trẻ to xác của nước A các cậu cứ tếu tếu thế đấy, hai Alpha thì lên giường thế quái nào? Nào nói anh biết đi, cậu từng thấy người ta lên giường rồi sao? Biết lên giường là chuyện gì không?”
Tư Nam rụt đầu né tiếp.
“……………Cậu, cậu sao không hỏi sớm………” Nhan Hào ló đầu ở ghế sau, từ đó đến giờ cậu ta khóc không ra nước mắt: “Vậy là từ sau khi rời khỏi quân khu cậu đã biết bọn tôi là Alpha, nhưng vì sao không đi hỏi Xuân Thảo,Tường Tử với Đại Đinh?”
“…………….”
“Tôi với đội trưởng làm cậu hiểu lầm ở chỗ nào thế?” Nhan Hào móc hết ruột gan hỏi: “Thời gian dài thế mà cậu không hề nghi ngờ sao, dù chỉ một lần?”
……..Đương nhiên là có, thường xuyên luôn. Tư Nam thầm nghĩ.
Cơ mà ai biết vì sao 118 mấy người thiết kế vị trí thiết bị định vị lại bất con mẹ nó ngờ đến thế, tên thiết kế chắc là Alpha đi.
Tư Nam thở dài một hơi, tựa trán nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bông tai đính rubi đỏ lấp lánh rực rỡ được chốt chặt trên vành tai trái.
Quả nhiên vẫn nên làm thịt đám Alpha mới đúng.
“Gần khu vực sân bay nội địa có một công ty hàng không tư nhân, hôm qua anh với Xuân Thảo đã quan sát kĩ quanh vùng đó rồi, trên sân bay có hai chiếc máy bay trực thăng cỡ lớn miễn cưỡng phù hợp với yêu cầu có thể chở hết chúng ta chỉ bằng một lượt.”
Khoang sau lắc lư nhè nhẹ trong lúc tiến về con đường phía trước, Chu Nhung cầm một cái bút chì ngắn ngủn, gạch chữ X vào một vị trí lên bản đồ sân bay thành phố.
“Bước thứ nhất của kế hoạch là vậy. Anh, Nhan Hào, Xuân Thảo và Đại Đinh hợp thành một tổ, dùng hỏa lực cao để yểm trợ, xé rách hàng rào bảo vệ của sân bay, cưỡng chế tiến vào đường băng, điều khiển hai chiếc máy bay cỡ lớn cất cánh; Tư Nam cùng Tường Tử dẫn những người khác, tìm kiếm địa điểm sân thượng thích hợp ở gần đó cho máy bay thả cánh, cũng nhân tiện tìm hiệu thuốc cho anh bạn Omega bé nhỏ của chúng ta……Dù không tìm được cũng không chớ mạo hiểm, tính mạng là quan trọng nhất.
Mà sau khi các cậu an toàn tìm thấy sân thượng vừa thích hợp vừa an toàn, lấy vị trí định vị của Tư Nam── chính là bông tai gay ấy── Trong phạm vi một ngàn mét, cái bông tai gay thứ hai do Nhan Hào đeo sẽ bắt được tín hiệu, hai cái đó trao đổi định vị với nhau, đồng thời bọn anh sẽ lái hai chiếc máy bay đến tiếp ứng.”
Chu Nhung khép bản đồ lại, nhìn cả đội: “Có vấn đề gì không?”
Nhan Hào: “Em có chỗ nào trông giống sẽ thích đội trưởng nhỉ, trên đủ loại ý nghĩa ý hở?
Xuân Thảo: “Ba ba ba ba, Nhan Hào là mẹ ruột của con, thế Tư Tiểu Nam chẳng phải là mẹ kế mới toe của con sao?”
Tường Tử: “Không tìm được thì bỏ đi đừng ép buộc, chả phải thuyết minh rõ rành rành rằng khỏi tìm cũng có thể….Nhung ca? Nhung ca!”
Trong khoang xe có không gian hữu hạn, Chu Nhung cho Nhan Hào một đấm, hung bạo gõ một cái cho Xuân Thảo, tặng một cú đạp cho Tường Tử, sau đó nhìn thấy Tư Nam mặt lạnh giơ tay lên giữa một đám lố nhố này.
Chu Nhung thầm nói trong cả đội này chỉ còn mỗi nhân viên ngoài biên chế là có đạo đức nghề nghiệp: “Mời đồng chí Tiểu Tư phát biểu.”
Tư Nam hỏi: “Làm thế nào mới có thể xác định rõ tín hiệu định vị đã được phát thành công?”
“Đáng lẽ sau khi cậu phát tín hiệu định vị, hệ thống vệ tinh Bắc Đẩu sẽ gửi tin nhắn đến tablet chuyên dụng của 118 và thiết bị trong căn cứ, thế nhưng Bắc Đẩu cũng đã bỏ mình sau một tháng khi hệ thống GPS sụp đổ── Cùng mặc niệm cho vị nhân viên công tác trên trạm vô danh tại một xó nào đó trên trái đất nào.” Chu Nhung nói: “Vì thế hiện tại nó chỉ còn phản ứng vật lý, trong một ngàn mét sau khi tiếp nhận tín hiệu thành công, hai bông tai gay này sẽ cùng rung lên.”
Tư Nam im lặng gật nhẹ đầu, ý bảo bản thân đã hiểu.
“Còn vấn đề gì không?”
Mọi người kẻ ôm đầu thì ôm đầu, che mặt thì che mặt, đều lục tục tỏ vẻ không có ý kiến.
“Rất tốt,” Chu Nhung nắm tay nói, tràn trề tự tin cổ vũ cả đội: “Vì mục tiêu xuất phát đến quần đảo Nam Sa xinh đẹp, chúng ta phải sống sót cho đến tối nay!”
Y đứng dậy rời khỏi khoang sau, chui lên ghế phó lái, nhìn con đường quốc lộ vô cùng bừa bộn hướng đến sân bay, và đàn zombie thường thường đón đầu chặn ngay trước cửa kính xe.
“…………..Sẽ cùng rung rung à.” Đột nhiên y có hơi ngộ ra.
Đinh Thực đang lái xe quay đầu liếc y, ánh mắt khó có thể diễn tả bằng lời.
Chu Nhung nói lẩm bẩm: “…………….Cái thứ này chẳng nhẽ đúng là trò cho dân gay chơi thiệt sao á.”
(*) Súng lục Pocket
(**): Tình yêu trên phương diện tinh thần.
P.s: Đã sửa lỗi nhỏ tại chương trước ~ Law Mayer đã xuất hiện ~ =)) Anh Tây đẹp zai xuất hiện rồi nè ~
=)) Kẻ giết người hàng loạt ~
Nam ơi là Nam ~ Nhung ơi là Nhung =)))