Người Bất Tử
Chương 6 :
Ngày đăng: 13:20 18/04/20
Dịch: Khởi Linh
***
Một câu này đủ để Tư Nam ảo tưởng ra câu chuyện cay đắng dài trên dưới mười vạn chữ, tuy nhiên nét mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, dùng một từ đơn âm tiết biểu thị hiếu kỳ có chừng mực.
“Ồ?”
Chu Nhung cực vừa lòng với thái độ lắng nghe này của hắn.
“Chuyện giải cứu con tin là một tình tiết gồm ba bên cùng tham gia: Bọn cướp, đối thủ và con tin. Bọn cướp ăn mặc đơn giản, đối thủ cạnh tranh mặc áo chống đạn mang con chip định vị bên người, con tin thì không được trang bị cái gì hết. Khi thời gian trôi qua một nửa tôi đã cứu được hai con tin, chỉ cần dẫn họ băng qua khu rừng, nhiệm vụ coi như sẽ thành công, thế nhưng đúng lúc này tôi đã gặp phải một Omega chủ động dâng lên cửa.”
Tư Nam gật đầu hiểu rõ.
“Không phải như cậu nghĩ đâu, lúc đó cậu ta vừa lem luốc bùn đất vừa bốc mùi hôi của rễ cây, căn bản không nhìn rõ khuôn mặt xấu hay đẹp. Thế nhưng thực sự rất tội nghiệp, hơn nữa đặc biệt bám người, đi đâu cũng đi theo, mỗi khi trời sập tối sẽ sợ hãi, đến cả khi đi ngủ cũng phải ôm chặt cánh tay tôi.”
Tư Nam liếc nhìn đánh giá cánh tay cơ bắp rắn chắc dưới lớp áo sơ mi cộc tay của Chu Nhung, lại gật đầu hiểu rõ.
“…………….” Chu Nhung thăm dò nói: “Không biết sao tôi cứ thấy tư tưởng của cậu lệch lạc sao ấy.”
“Làm gì có. Sau đó thì sao?”
Chu Nhung không tìm được chứng cứ tư tưởng lệch lạc của đối phương, đành phải bỏ qua.
“Sau đó á? Tôi dẫn ba con tin đi, trèo đèo lội suối ra khỏi cánh rừng, có gì ăn được đều dâng cho cậu ta ăn trước, có nguy hiểm cũng sẽ bảo vệ đầu tiên, nhóm lửa nấu cơm dựng lều đều không cho cậu ta làm, khi ấy thật sự rất giống với câu ôm trong tay sợ ngã ngậm trong miệng sợ tan. Cậu ta cũng tỏ ra cực kỳ bám tôi….Tất cả mọi người đều biết Omega là người mảnh mai yếu đuối, mà cậu ta còn nhỏ tuổi nữa.”
Chu Nhung rít điếu thuốc, tiện tay phẩy tàn thuốc trên mặt đất, nét mặt trở nên có chút quái dị.
“Mãi cho đến một ngày, vào cái hôm đi đến bên bìa rừng ấy, tối đó đã sắp sửa đến doanh trại……”
Tư Nam: “Cậu ta tỏ tình với anh à?”
Một mảng trầm mặc, Chu Nhung muộn phiền nói: “Không có.”
“Cậu ta đánh ngất tôi, sau khi trói tôi xong thì nói lời cảm ơn, rồi thì cướp súng ống trang bị đồng thời dắt luôn ba con tin của tôi đi; đến tận ngày thứ hai tổ đội phái người đến cứu, tôi mới biết cậu ta đách phải con tin gì sứt, mà là đối thủ sừng sỏ đại diện của nước A……”
“Một kẻ vốn đang dẫn đầu cách xa đối thủ thế là bị thua tức tưởi, đến tận hôm nay tôi vẫn nghĩ không ra sao một Omega có thể gian xảo giả dối, qua cầu rút ván như thế!”
Chu Nhung đấm một đấm vào lòng bàn tay mình, đầu rúc sâu vào khuỷu tay, còn Tư Nam cố gắng lắm mới kiềm chế được cảm xúc, giữ được chất giọng bình tĩnh, nói: “Ờm, anh thật sự quá bi thảm Nhung ca à……….Cơ mà sao anh không phát hiện cậu ta là đối thủ thế?”
“Bởi vì sau khi vào rừng, việc đầu tiên cậu ta hành động là vứt hết trang bị, bình nước, lương khô, còn súng thì chôn xuống đất, chỉ có mỗi con chip định vị là không thể rời khỏi người, đây thường là dấu hiệu phân biệt đối thủ, cậu đoán coi cậu ta để ở đâu?”
Tư Nam lắc đầu.
“Nuốt xuống bụng!” Chu Nhung nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau đó phải phẫu thuật mới lấy ra được!”
“Xếp hàng! Xếp hàng! Nhanh chóng trèo lên!” Tiếng quát tháo vang lên liên tiếp trong đám người, phi công mệt không chịu nổi, cầm loa gào: “Đội y tế! Đội y tế ở đâu ──!”
Mấy cô hộ sĩ bị lôi đến trước hàng, sắc mặt đen sạm, gần như bị dòng người xô đẩy mạnh, chân chưa kịp chạm đất đã tiến vào khoang máy bay.
Chu Nhung nhìn một màn từ đằng xa, không biết sao mí mắt giật giật, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an không yên. Thế nhưng lúc này tình hình đã cực kỳ gấp gáp, mọi người đều đang hô hào chen lấn, có vài người có thể hình nhỏ gầy mém bị đẩy đến phần đuôi máy bay, sém nữa bị cánh quạt quay ở tốc độ cao đập vào đầu, tiếng hét chói tai tức thì vang lên.
“Không được chen lấn xô đẩy! Không được chen lấn xô đẩy!” Tiếng loa đinh tai nhức óc vang lên, phi công hét lớn: “Chuyến kế tiếp!”
Phi công bật ngón cái với Chu Nhung, khoang cửa khép lại đóng ầm một tiếng, chậm rãi bay lên không trung.
Chu Nhung không tự chủ được ngẩng đầu ngóng nhìn, nỗi hoảng sợ đột nhiên bao phủ lấy trái tim y.
Tiếng gió soàn soạt im bặt, cả thế giới như đọng lại trong giây phút này.
Chu Nhung quay đầu theo phản xạ, ánh mắt xuyên qua đám người, con ngươi co rút kịch liệt nhìn thẳng vào Tư Nam.
Một giây sau, trên bầu trời đột nhiên tựa như có tiếng chuông vang lên, Chu Nhung đột ngột co giò chạy như điên:”Rút lui ──!”
“Tất cả rút lui──!!”
Chiếc trực thăng xoay vòng rơi xuống, bóng đen càng lúc càng lớn, đâm phải chiếc trực thăng thứ hai trong tiếng thét đinh tai nhức óc, phát ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa!
Ầm──
Luồng khí nóng nháy mắt hất tung vô số người khỏi mái nhà, rơi thẳng xuống đường phố phía dưới. Nhan Hào bị bất ngờ văng khỏi lan can, giữa lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, cổ tay bỗng được Tư Nam nắm chặt!
“Trèo lên đi!” Tư Nam quát.
Nhan Hào thở hổn hển, cắn răng bám vào chấn song cửa sổ, đang muốn mượn lực trèo lên, ánh mắt đột nhiên lướt qua Tư Nam nhìn thấy cái gì đó, sắc mặt thoáng chốc thay đổi kịch liệt: “Không, cứ kệ tôi! Cậu mau chạy đi!”
Tư Nam đè cả ngực mình trên chấn song, bị thể trọng nặng nề của Nhan Hào lắc hết hơi, dùng hết sức mới miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn thử.
Cánh cửa khoang sau của chiếc trực thăng méo mó bị bật ra, vô số người bỏ chạy trong ngọn lửa ngùn ngụt, khói bám đầy người, gào thét lăn lộn. Rất nhiều người đang tập tễnh chạy theo sau, tóm lấy kẻ sống sót gần mình nhất, cắn mạnh lên cổ.
── Đã có nhiễm virus lẫn trên trực thăng.
Một vòng virus zombie mới đang bùng nổ ngay trước mắt bọn hắn.
Chú thích:
(10) cắn người tay ngắn bắt người miệng mềm: Nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta.
=)) Đường tình của anh Nhung lắt léo quá ~ Mà chắc đội y tế kia bị nhiễm virus rồi…. Mà hai người tình như cái bình ấy =)) Đố các thím biết bé zai Omega lừa tình anh Nhung là ai?