Người Bất Tử

Chương 9 :

Ngày đăng: 13:20 18/04/20


Dịch: Khởi Linh



***



Tại quân khu B, trong phòng liên lạc khẩn cấp.



“Báo cáo phân tích tóm tắt đã có, kiểm tra tất cả gene Omega của cả nam lẫn nữ, nhân vật mục tiêu không có ở đây.”



Đèn đỏ cấp cứu lóe sáng, ánh lên khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại của nữ nghiên cứu viên, bởi vì chạy vội nên vẫn đang thở hổn hển không thôi. Một ông lão đeo quân hàm ngôi sao giấu sâu mặt vào lòng bàn tay, vài giây sau mới ngẩng đầu nói: “Tôi biết rồi.”



Ông lão nhấc điện thoại vệ tinh ở trên bàn, trực tiếp ấn mật mã liên lạc. Sau nửa phút chờ đợi dài đằng đẵng, điện thoại được đối phương tiếp nhận: “Thiếu tướng Tiền, mời báo cáo kết quả.”



Ông lão há há mồm, lại không nói được tiếng nào.



Trầm mặc khó tin kể rõ đầu đuôi.



“Chúng tôi đã kiểm tra nghiêm ngặt tất cả hành khách quá cảnh qua thành phố của chuyến DC918. Nếu máy bay bị rơi, chắc chắn sẽ để lại dấu vết ở chỗ nào đó.” Giọng nói của đối phương cũng cực kì nặng nề, ngập ngừng một lát lại hỏi: “Tình hình trung đoàn của đơn vị bí mật 118 có phản hồi về không?”



“………Tôi đã gửi tất cả tám đội đi. Ba đội đã được xác nhận là hy sinh toàn bộ thành viên, hai đội mất tích, hai đội thất bại trở về. Thiếu tá Chu dẫn trung đội số sáu nghĩ cách cứu viện mấy trăm người bị nhốt, song sau khi trực thăng đến cứu bị nhiễm virus thì cũng đã mất liên lạc…..”



Thiếu tướng Tiền hít một hơi sâu ổn định cảm xúc, giọng nói trở nên cứng ngắc: “Tôi có thể cử nốt hai đội cuối cùng, thế nhưng chúng tôi cần phải nắm được thêm nhiều thông tin của nhân vật mục tiêu. Nếu không sẽ như mò kim đáy biển, hoàn toàn rơi vào thế bị động, căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ này!”



“Không thể.” Người ở đầu bên kia từ chối: “Nửa năm qua nhân vật mục tiêu luôn liên lạc một chiều với thứ trưởng Quách của bộ an ninh quốc gia, vì thế tất cả thông tin nhận dạng đều được bảo mật ở cấp độ cao, mà thứ trưởng Quách đã được xác nhận hy sinh trên đường di chuyển.”



Thiếu tướng Tiền gắt gỏng: “Không rõ nhận dạng, không rõ diện mạo, chỉ biết mỗi tính cảnh giác cao và lập trường chính trị không rõ ràng, kêu tôi tìm người thế nào đây? Chẳng nhẽ phát liên tục rộng rãi trên radio cho các thành phố trung tâm rồi sau đó đợi đối phương chủ động dâng lên cửa?”



“…………..”



“Vì phòng ngừa đối phương lẩn trốn mùi pheromone của Alpha, toàn bộ bộ đội đặc chủng cấp dưới của tôi đều đã được tiêm thuốc giả Beta, trang bị vũ trang hạng nặng xâm nhập vào ổ zombie, sự thật chứng minh căn bản vô ích! Biết đâu mục tiêu đã chết vì tai nạn rồi cũng nên!”



“Nếu đã chết,” Giọng nói ở đầu bên kia lãnh khốc rõ ràng, gằn từng chữ: “Tất cả hy vọng trước mắt của chúng ta, đều sẽ….mất sạch sành sanh.”



Tiếng hít thở sốt ruột mơ hồ không rõ ở trong điện thoại, thiếu tướng Tiền mệt mỏi nhắm chặt mắt, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên bên ngoài hành lang truyền đến tiếng chuông nặng nề.



Vài nghiên cứu viên đột nhiên bật dậy, đều thay đổi sắc mặt, thiếu tướng Tiền quay ngắt đầu lại.



Ầm!



Lại thêm một tiếng, lần này đã gần hơn.



“Bọn chúng…..bọn chúng đến rồi.”




“Chú biết đỡ đẻ không?”



“Biết…..biết một ít, lúc đi lâm sàng có từng thực tập….”



Chu Nhung vỗ vai ông ấy tỏ vẻ: “Cháu kính trọng những người cứu sống mạng người khác nhất đấy!”



Người đàn ông trung niên họ Trịnh kia hiển nhiên đã từng nhìn thấy cảnh tượng Chu Nhung tức giận với vị bác sĩ trong kho hàng ở thành phố T, cực kì hoảng sợ với thái độ trước ghét sau kính của y như bây giờ, vội vàng cười làm lành kính rượu, khiêm tốn tỏ vẻ bản thân mình có thể làm được tất cả, nguyện ý nghe lời tổ chức sắp xếp.



Ngô Hinh Nghiên giơ cốc bia, đứng dậy đi đến chỗ Nhan Hào ngồi, ngượng ngập nói: “Chào anh. Chuyện buổi chiều nay thực sự phải cám ơn anh….”



Khi cô cúi đầu mái tóc dài cũng theo sườn mặt rủ xuống, gần như buông xuống vai Nhan Hào, sợi tóc vô cùng mềm mại, mang theo mùi hương thoang thoảng đặc biệt của con gái.



Thế nhưng bất ngờ là Nhan Hào không đợi cô nói hết, đã bật dậy đi đến bàn bên cạnh, nói: “Không có gì.”



Câu nói “Em kính anh một ly” tắc nghẹn trong cổ Ngô Hinh Nghiên, chỉ thấy Nhan Hào lách qua cô ta, đi vài bước ngồi xuống cái bàn khác.



Tư Nam đang ăn bánh bích quy với nước trắng, bị nghẹn suýt chết, không có để ý người ngồi trước mặt, lúc sau mới ngẩng đầu liếc nhìn, dùng ánh mắt hỏi sao thế?



“………”



Nhan Hào có hàng mi dày dặm cùng đôi mắt rất sáng, còn hai mí thì cực kì sâu── Đây là gương mặt đẹp trai làm bao trái tim thiếu nữ đập thình thịch. Những khi cậu ta yên lặng, con ngươi chuyên chú nhìn cái gì đó, rất ít ai có thể nỡ lòng né tránh, không nhìn thẳng vào cậu ta.



Tư Nam nghẹn cổ nuốt miếng bánh xuống, khó khăn hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì thế?”



Nhan Hào không đáp mà hỏi lại: “Mấy hòm đồ ở sau nhà máy là của cậu à?”



“Ừ, Chu Nhung nói đạn dược của các cậu hết rồi, tôi muốn đi tìm chút axit nitric, glycerol, và ít sắt, thử xem có chế tạo được bom hay không ý mà.”



Nhan Hào im lặng một lát.



Tư Nam khẽ nhếch một bên lông mày, nét mặt mang chút nghi vấn, lễ phép tỏ rõ thời gian kiên nhẫn ăn cơm chỉ có giới hạn.



Rất lâu sau, Nhan Hào cuối cùng nói nhỏ: “……….Bình thường đội trưởng bận lắm, đừng có đi tìm ảnh, lần sau nếu cậu muốn khiêng đồ thì có thể gọi tôi.”



“Còn cả những chuyện muốn giúp khác nữa…..đều có thể tìm tôi, lúc nào cũng được.”



Thái độ của cậu ta rất nghiêm túc, vì thế Tư Nam nhất thời không hiểu được, ước chừng vài giây sau mới nhớ ra quan hệ của đôi Beta gay này, lập tức ngộ ra, có lỗi nói: “Lần sau sẽ không thế nữa.”



Nhan Hào cụp mi khẩn trương cười một tiếng, đứng dậy bỏ đi.