Người Cầm Quyền

Chương 1272 : Đưa ra một cành ô liu

Ngày đăng: 05:35 22/04/20




Ngồi trên xe, tâm tình Lý Minh Bác đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Xem ra lần này Bí thư Thành ủy Giang Trung – Hàn Đông, tìm y cũng không phải vì việc gì xấu, chỉ nhìn từ thái độ của lãnh đạo trường học đối với y cũng có thể nhìn ra được, đây có thể là một việc tốt.- Chủ nhiệm Lý, không biết Bí thư Hàn triệu kiến tôi có việc gì?

Lý Minh Bác không nhịn được thăm dò Lý Tri Thu, hỏi rõ được ý đồ của Hàn Đông, y cũng tiện chuẩn bị tâm lý. Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp lãnh đạo lớn như vậy, trong lòng y cũng có chút căng thẳng.Lý Tri Thu mỉm cười nói:

- Giáo sư Lý không cần khách sáo, Bí thư Hàn đã xem bài văn thời gian trước anh viết, rất có hứng thú, cho nên mới muốn nói chuyện trực tiếp với anh. Anh cũng không cần lo lắng, Bí thư Hàn rất thoải mái, có cái gì nói cái đó, cũng không cần lo nói sai gì cả.Lý Minh Bác gật đầu, nếu đã như vậy, thì cũng không có gì phải lo lắng. Bài văn đó nếu y đã phát biểu rồi, thì cũng không sợ Hàn Đông hỏi gì nữa. Hơn nữa bài văn đó có thể lọt vào mắt Bí thư Hàn, điều này khiến Lý Minh Bác trong lòng rất vui mừng, điều này chứng tỏ không phải tất cả mọi người đều thiển cận giống nhau mà. Mặc dù Bí thư Hàn là Bí thư Thành ủy Giang Trung, nhưng lời nói cũng có trọng lượng trong cấp cao Nhà nước. Có lẽ bài văn này của y, có thể thông qua Bí thư Hàn mà ảnh hưởng lớn đến mô hình phát triển kinh tế của cả nước Trung Hoa.Là một học giả, đương nhiên hy vọng chủ trương và quan niệm của mình có được sự chấp nhận của cấp trên, có sự ảnh hưởng rộng khắp trong xã hội, điều này không nghi ngờ gì nữa, chính là kết quả mà mỗi một học giả luôn cố hết sức theo đuổi.“Đây quả thật là tia sáng cuối đường hầm mà, bài văn này bị nhiều người phê bình, lên án như vậy, nhưng cuối cùng cũng vẫn có người nhận ra được giá trị của nó. Bí thư Hàn đã làm công tác kinh tế nhiều như vậy, trước đây hắn cũng rất giỏi trong việc đổi mới tư tưởng làm việc, đầu óc cũng nhanh nhạy. Lần này tìm mình đến, có lẽ là nhìn thấy được điều gì có ích từ bài văn của mình, cho nên mới tìm mình đến để tìm hiểu thêm.”

Lý Minh Bác âm thầm cân nhắc, đồng thời lại sắp xếp lại một lần nữa những quan điểm của y, cảm thấy chắc chắn có thể khiến Hàn Đông chấp nhận quan điểm của y,“Quả thật đông không sáng thì tây sáng mà.”Xe rất nhanh liền đến Thành ủy, nhìn thấy tòa nhà Thành ủy cao lớn uy nghiêm, tâm tình Lý Minh Bác căng thẳng hơn. Nhìn thấy những nhân viên công tác đi vào đi ra đều chào hỏi Lý Tri Thu, trong lòng y cũng có chút ghen tị. Thầm nghĩ so với các nước phương Tây, cán bộ của Trung Hoa mới thật sự là cán bộ mà.Mặc dù là học giả, nhưng làm một người đàn ông, đối với quyền lực vẫn có một mơ ước bản năng. Mộng ước say giấc bên người đẹp, tỉnh dậy nắm toàn bộ thiên hạ, đều là mộng ước mà tất cả đàn ông đều đã từng có.Đi vào văn phòng của Hàn Đông, Hàn Đông đang cùng Trợ lý Chủ tịch thành phố, Phó bí thư Đảng ủy Công an thành phố, Cục trưởng Công an thành phố Chu Chính bàn bạc công việc, nhìn thấy Lý Minh Bác đến, liền để Chu Chính quay về làm việc, sau đó Hàn Đông đứng lên bắt tay với Lý Minh Bác, nói:

- Đồng chí Minh Bác, tôi nghe danh anh đã lâu. Những nghiên cứu của anh về hình thức phát triển kinh tế, tôi cho rằng rất có ý nghĩa. Lần này mời anh đến, là có một số vấn đề muốn thỉnh giáo anh.Nghe những lời nói khách sáo của Hàn Đông, Lý Minh Bác có cảm giác được sủng ái mà lo sợ. Dù sao địa vị của Hàn Đông cũng rõ ràng như thế, nếu không phải Hàn Đông chủ động tìm thậm chí muốn gặp Hàn Đông một lần cũng khó. Mặc dù y mới hơn ba mươi tuổi đã là Phó giáo sư, nhưng trước mặt một nhân vật như Hàn Đông, cho dù là Giáo sư cũng chẳng là gì cả, e rằng trong nước cũng chỉ có những học giả hàng đầu mới có tư cách đối thoại trực tiếp với hắn.Đây chính là thực tế của Trung Hoa, uy nghiêm của quyền lực nằm đó, không phải chỉ có một Giáo sư nhỏ bé có thể thay đổi được. Trước mặt quyền lực thực sự, học thức hay gì đó, đều không đáng giá.Mà hiển nhiên, quyền lực của Hàn Đông đã đạt đến mức độ cao như vậy.- Bí thư Hàn anh khen ngợi quá rồi, đó chỉ là ý kiến của cá nhân tôi, còn rất nhiều điểm cần hoàn thiện nữa.
- Tôi biết bài văn đó của tôi không hợp thời, bị phê bình cũng là việc bình thường. Mặc dù có một chút ảnh hưởng, nhưng cũng không đến nỗi đánh gục tôi. Tôi dự định sẽ nghiên cứu sâu thêm trong vấn đề này, tôi tin chắc nhất định cũng có ngày có người tán thành quan điểm của tôi.Hàn Đông tán thành nói:

- Ừ, không sai. Bị phê bình, chút khó khăn đó có đáng là gì, để người ta chấp nhận cũng cần phải có một quá trình mà! Làm nghiên cứu phải có một tinh thần bất chấp tất cả, mới có thể có được thành tích. Đương nhiên, anh làm nghiên cứu khoa học xã hội, những thứ anh nghiên cứu, có thể tốt cho sự phát triển kinh tế, sự tiến bộ của xã hội, đây chính là thành tích lớn nhất. Xã hội không ngừng tiến bộ, cũng chính là không ngừng hội tụ vô số nghiên cứu, quan sát, tổng kết. Nhà nước, xã hội không ngừng phát triển cũng nhờ vào những tâm huyết của các nhà khoa học.Nghe Hàn Đông định vị mình cao như vậy, trong lòng Lý Minh Bác vô cùng cảm động, y cảm thấy Hàn Đông quả thật là Bá Nhạc một người có con mắt tinh đời- Nghe Bí thư Hàn nói vậy, tôi thật sự thấy xấu hổ. Nói ra, tôi làm nghiên cứu, cũng chưa nghĩ được nhiều như vậy, chủ yếu là làm theo hứng thú. Ngoài ra cũng muốn làm một chút gì đó cho Nhà nước, cho Xã hội, cho Nhân dân. Mặc dù nói tôi làm về học thuật, nhưng trong xương cốt, cũng vẫn hy vọng có thể lưu lại chút gì đó.

Lý Minh Bác bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng rồi, không khỏi mở rộng lòng với Hàn Đông, nói ra những suy nghĩ nội tâm của mình.Hàn Đông cười lớn, nói:

- Cách nghĩ này rất tốt. Nhưng tôi cũng có một kiến nghị, anh đến Thành ủy làm việc, những tư tưởng đó của anh, có thể trực tiếp có tác dụng rồi!