Người Chồng Mạo Danh

Chương 8 :

Ngày đăng: 00:40 22/04/20


Tối hôm qua Minh Đức đã gọi cho anh trai song sinh của mình là Trần Minh Hoàng - hiện tại anh là bác sĩ, đang sinh sống và làm việc ở Hàn Quốc. Hai anh em giống nhau như hai giọt nước, chỉ khác là Minh Hoàng ko có răng khểnh và anh thì có. Nói về tính cách thì Minh Hoàng thuộc dạng good boy, thay vì ăn chơi, gái gú lúc rãnh rỗi như em trai thì anh lại dùng những thời gian đó cho việc đọc sách, nghiên cứu hay tìm tòi khám phá những gì mình chưa biết. Nói ko phải mê tín thì Minh Hoàng chẳng có chút khái niệm nào về gái, cả cuộc đời anh đều cống hiến hết mình cho ngành Y lấy đâu ra việc giành thời gian cho việc hẹn hò.



" Lâu rồi ko gặp anh trai " Minh Đức hồi tưởng lại những kỉ niệm êm đềm của hai anh em bên nhà bà ngoại, lúc đánh trận, lúc chạy qua nhà hàng xóm vặt trộm ổi, trộm táo.....rồi chạy như bay khi bị phát hiện.



Thỉnh thoảng cùng ông ngoại ra bờ hồ câu cá, thi nhau xem ai câu được cá nhiều hơn và thường thì anh là người thắng hết trong các trò chơi thiên về sức mạnh, thể lực còn Minh Hoàng do suýt chết khi ở trong bụng mẹ nên từ nhỏ đã yếu ớt nên chỉ thích ngồi một chỗ đọc sách hay đánh cờ với ông ngoại.



" Đúng là lâu thật, mới hôm nào vẫn còn đánh trận giả với nhau " Ở Hàn Quốc bây giờ đang là sáng sớm mà bình thường Minh Hoàng cũng toàn dậy vào giờ này để làm hết các bài báo cáo, nộp lên cho giám đốc bệnh viện.



" Anh có chuyện em muốn nhờ anh giúp "




Trước mặt anh là hình ảnh hai bố con gục đầu vào vai nhau khóc, bỗng dưng hình ảnh bà ngoại hiền từ, nhân hậu xuất hiện mờ ảo trước mặt anh. Nhìn từ góc độ trên, theo đánh giá của anh, cô gái kia chắc là Phương Anh, người đàn ông bên cạnh gương mặt chính trực, làn da rám nắng cho thấy đã trải qua rất nhiều chuyện đời kia chính là bố vợ của em trai.



Anh ko biết phải mở lời ra sao cho đúng vì đó là vợ của em trai chứ ko phải của anh, cảm giác ngại ngùng len lỏi trong tâm trí cùng với hành động của anh.



" Bố ", " Phương Anh "



Chỉ hai từ, hai từ thôi cũng đủ để làm cho hồn của Phương Anh và bố cô trở về đúng nguyên trạng của nó. Cô ngước mắt lên, trong ánh mắt chứa đựng niềm hy vọng mong manh nhưng ko dễ vỡ chút nào. Người đàn ông trước mặt, gương mặt bối rối, thân thể khoẻ mạnh, tay chân lành lặn như chưa từng trải qua sự sinh tử li biệt nào. Cô hạnh phúc ngoảnh mặt lại thông báo cho bố cô: " Anh ta chưa chết bố ơi ". Khỏi nói ông mừng đến mức nào, chạy vội ra ôm chầm lấy cậu con rể quý tử khóc ko thành lời.



Mặc dù được bố vợ ôm rất nồng nhiệt nhưng anh lại cảm thấy rất xa lạ với Phương Anh. Đáng lí sau khi biết chồng chưa chết, phận làm vợ nhất định sẽ chạy tới ôm lấy người chồng. Tuy nhiên trong hoản cảng này cô chỉ đứng đó, lặng im và ko hề rơi thêm một giọt nước mắt nào. Bỗng chốc anh cảm thấy rất hụt hẫng, cô gái đó thực thực sự rất giống người xa lạ.....