Người Chồng Máu Lạnh

Chương 141 :

Ngày đăng: 04:34 19/04/20


Hắn hiện tại, âm trầm, lãnh khốc, như một vị vua chúa trên chiến trường thương mại, không từ một thủ đoạn nào, bất kể là chuyện gì cũng dám làm chỉ cần đạt được cái mình muốn. Cái hắn muốn chính là kết quả, dù đem người khác giẫm đạp dưới chân mình. Cúi đầu, không ai có thể nhìn thấy sự mất mát trên gương mặt hắn, nhưng tất cả lại quá rõ ràng. “Húc, chúng ta cần phải đi,” Vệ Thần trực tiếp đẩy cửa đi vào, hắn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, buổi đấu thầu sắp bắt đầu rồi. “Tôi biết rồi.” Lê Duệ Húc buông tập tài liệu trong tay xuống rồi đứng lên, khóe môi khẽ nhếch, hắn nắm chặt những tài liệu tốt nhất đi ra ngoài, không ai nhìn thấy, giờ đây, lưng hắn đang rất cố gắng để đứng thẳng cũng quá cứng nhắc. Đoàn người tập trung bên trong hội trường, Lê Duệ Húc và Vệ Thần ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện truyền lại từ bên cạnh, đôi mắt Duệ Húc khép hờ, đưa tay đặt lên đầu gối, ngoài ý muốn trầm tĩnh, không ít người khi nhìn thấy Duệ Húc đến đã âm thầm quyết định rời khởi buổi đấu thầu này, có thể cùng tập đoàn Húc Nhật bất phân thắng bại, nơi này không có mấy người, so với sự lãnh khốc tàn ác của Duệ Húc, lại càng không có ai. Cách làm việc tàn nhẫn của Duệ Húc đã có tiếng, hắn có thể không để ý tới sự sống chết của người khác, có nhiều người vì phá sản mà chạy tới cầu cứu hắn, hắn chỉ lạnh lùng liếc người đó một cái, cho dù có tự sát trước mặt hắn, hắn cũng không thèm nhìn tới. Trong khi bên kia đang đoán rằng buổi đấu thầu này, không thể nghi ngờ tập đoàn Húc Nhật sẽ giành được phần thắng, lại có một đôi nam nữ ngồi một bên, cô gái dựa vào người đàn ông, hai người rất tình cảm, thậm chí tay hai người còn nắm chặt lấy nhau. “Nhiên, anh đã đáp ứng em, nếu hôm nay chúng ta thành công chiếm được mảnh đất này, anh đã nói, sẽ đưa em đi nước ngoài,” Tề Trữ San kéo kéo cánh tay Vũ Nhiên, bờ môi đỏ mọng cong cong thật đẹp, rời khỏi nơi này là tốt nhất, bọn họ chỉ cần ra nước ngoài không cần quay lại nữa, như vậy, hắn cũng sẽ không còn nhớ tới người đàn bà kia. Người đàn bà kia là cái gai giữa hôn nhân của họ, không thể đụng tới, nếu đụng phải, sẽ khiến tất cả đều đau. “Được… Anh nhớ,” Ôn Vũ Nhiên thản nhiên nắm tay Trữ San, ánh mắt thấy được người ngồi cách bọn họ không xa – Lê Duệ Húc, ánh mắt trở lên sắc bén. Khác hẳn với ánh mắt của ngày xưa, Lê Duệ Húc mở mắt, quay đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt mang theo sự khiêu khích của Vũ Nhiên, hắn nhìn thấy Trữ San tựa vào người Vũ Nhiên, trong ánh mắt hiện lên cái gì đó, nhưng cũng rất nhanh biến mất làm cho người khác không thể nhìn thấu. Lại một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần, mà không ai nhìn thấy, bàn tay hắn đặt trên đầu gối đang năm chặt, các khớp tay đều trắng bệch. Vệ Thần nhìn thoáng qua Lê Duệ Húc, tiếp tục nhìn thoáng qua đôi nam nữ tình cảm phía bên kia, không khỏi thở dài một hơi, cái này thật là không biết phải làm sao, có điều, đôi khi hắn nghĩ, cái này chính là do Duệ Húc tự làm tự chịu, không thể không nói, người này là kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn trong công việc, lãnh khốc với người khác, mà đối với chính mình lại càng ác độc. Khi người chủ trì buổi đấu thầu đi lên, Duệ Húc vẫn còn nhắm mắt dưỡng thần, tất cả đều nằm trong bàn tay hắn. “Buổi đấu thầu bắt đầu…” Giọng nói người chủ trì vang lên. Gương mặt Vệ Thần tự tin nở nụ cười, bọn họ đã chuẩn bị thật tốt, cho nên, mảnh đất này nhất định bọn họ sẽ có được. Lúc này, Duệ Húc mở mắt ra, sau đó giơ tấm thẻ trong tay lên, cả người Vệ Thần cứng lại, hắn dùng lực kéo tay Duệ Húc, “Húc, anh điên rồi sao?” Cái này không đúng với những gì trong kế hoạch. Duệ Húc vẫn lạnh lùng như vậy, con số kia giống như một cây kim, đâm mạnh vào lòng hắn, còn có hình ảnh của một đôi nam nữ thật tình cảm, đủ để sự u ám bao trúm lấy hắn. Điều này khiến ọi người đều giật mình, tất cả mọi người đều nghĩ tập đoàn Húc Nhật sẽ thắng, thật không ngờ, Duệ Húc lại thua, thua một cách thê thảm, người thắng không phải hắn mà là tổng tài mới của tập đoàn Ôn Thị, mảnh đất giá trị kia, có thể khiến cho tài sản của Ôn Thị tăng vọt lên. Không ít người tiến lên chúc mừng, vì sự phát triển của tập đoàn Ôn Thị trong tương lai mà muốn làm thân. Cái tên Ôn Vũ Nhiên này lại có thể bắt đầu thắng Lê Duệ Húc. “Húc, anh làm sao vậy?” Vệ Thần vội vàng đi theo, bọn họ vẫn có thể ngăn chặn Ôn Thị, như thế nào đột nhiên lại thay đổi chủ ý. cứ như vậy mất công sức để dâng miếng thịt ngon cho Ôn Vũ Nhiên. Lê Duệ Khúc khẽ nhíu mày, lãnh đạm đút tay vào túi áo, cuộc chơi này hắn nhất định phải thắng cuối cùng lại trở thành kẻ thua. Hắn bước thật nhanh, Vệ Thần dừng bước, nhìn đôi nam nữ phía sau, thật sự là đẹp mắt, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, dường như đã hiểu tất cả. Húc, như vậy thực sự đáng sao? Kẻ thù lợi hại nhất của đàn ông là phụ nữ. Kẻ cướp lợi hại nhất của đàn ông là phụ nữ. Một người đàn ông mạnh mẽ cỡ nào khi gặp người phụ nữ anh ta yêu đều trở nên mềm yếu. Vệ Thần vội vàng chạy theo, không có nói gì nữa, hắn cảm thấy thân thể Duệ Húc đang không ngừng run lên, cho dù ánh mắt trời vẫn đang chiếu rọi, lưng hắn, bờ vai hắn, tay hắn, thậm chí cả người đều đang run lên. “Thần, xin lỗi…” Giọng nói lãnh lẽo truyền tới, nhiều hay ít, có nghe thấy từ xin lỗi. Mảnh đất này, bọn họ đã ngắm từ lâu rồi, nhất là Vệ Thần, tâm huyết của hắn đặt vào tuyệt đối không ít hơn Duệ Húc. Vệ Thần đặt tay lên bờ vai Duệ Húc, thờ dài một hơ, “Người cần nhận câu xin lỗi, không phải tôi mà là anh, không nên quên, tập đoàn Húc Nhật là của anh, không phải của tôi.” Bàn tay đặt trên bả vai dùng sức nắm chặt, hắn… Thật xin lỗi chính mình. Duệ Húc không nói thêm gì, ánh mắt màu trà càng ngày càng sâu xa. Đây là hàng triệu doanh nghiệp, nhưng nếu hỏi hắn có hối hận? Vẫn là câu nói kia, chuyện mà Lê Duệ Húc hắn làm, cho tới bây giờ đều không hối hận, nhưng trong mắt hắn vẫn có nỗi buồn, thực tế thật quá khó. Duệ Húc quay lại công ty, ngày hôm nay là ngày đầu tiên hắn thất bại, hắn càng trầm mặc, sắc mặt lạnh như băng, người khác nhìn đều cảm thấy đáng sợ, ngay tới vị phó tổng vẫn dễ nói chuyện, lúc này cũng chỉ biết cười khổ. Không ai dám dây vào hai người kia, tập đoàn Húc Nhật, bắt đầu từ hôm nay có lẽ đã biến thành cơn bão lớn, trung tâm cơn bão là tầng bốn năm của tòa nhà. Sắc trời tối dần, Lê Duệ Húc bước ra khỏi công ty, toàn thân tỏa ra khí lạnh, hắn đút tay vào túi áo, đôi mắt lạnh lẽo vô tình, lộ ra vẻ thâm trầm.