Người Chồng Máu Lạnh
Chương 150 :
Ngày đăng: 04:34 19/04/20
“Cứ cắn như vậy sẽ rách môi mất.” ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi cô, hơi thở chứa mùi thuốc lá quen thuộc tỏa ra xung quanh cô, cô cảm thấy chua xót, có chút tủi thân, hắn đã đi đâu, sao bây giờ mới trở lại?
“Xin lỗi…” Cô có thật nhiều điều muốn nói, muốn hỏi, cuối cùng những gì cô có thể nói cũng chỉ có hai chữ kia. Tình yêu giống như một canh bạc, ai yêu trước, người đó sẽ thua, dường như cô đã là kẻ thua rồi, cho nên mới cẩn thận, để ý như vậy.
Ôn Vũ Nhiên lặng lẽ nhìn Duệ Húc, Tề Trữ San đứng cạnh hắn có chút mất tự nhiên, cô kéo cánh tay Vũ Nhiên, “Nhiên, chúng ta qua bên kia đi, Triệu tổng đang ở đó, chúng ta có hợp đồng còn cần sự giúp đỡ của ông ta,” cô vẫn giống như một người vợ ngoan hiền, không chỉ trong cuộc sống vợ chồng còn ở tên ở phương diện công việc, cô là trợ thủ tốt nhất của hắn.
Ôn Vũ Nhiên không từ chối, hắn biết rõ hắn muốn giành lại tất cả, chỉ có cách khiến bản thân càng ngày càng mạnh hơn, Tề Trữ San lại là trợ thủ tốt nhất của hắn, từng bước chân trở nên cứng nhắc, hắn không thể quay đầu lại, lại nghe rõ được giọng nói của Tô Lạc.
Một câu chồng …. “Em muốn về,” Tô Lạc ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu trà của Duệ Húc, giọng nói chút khó khăn, nghẹn ngào.
”Được, chúng ta đi về,” Duệ Húc đưa ngón tay trỏ chọc nhẹ mấy cái vào vào trán cô, hai mắt khẽ híp lại, vẻ mặt bình tĩnh vẫn không thể che dấu được vẻ không hài lòng.
“Em yêu anh…” giọng nói dịu dàng mang theo hơi thở gấp gáp truyền vào tai hắn, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú không hề che dấu chút tình cảm, cô yêu hắn, thực sự yêu hắn, không biết được tình yêu này sẽ như thế nào, chỉ biết yêu chính là yêu…
“Ngoan…” Duệ Húc xoa nhẹ gương mặt cô, giống như cô là một con vật cưng khiến người khác yêu thích.
“Nói cho anh biết, em yêu anh sao? Vợ.” Là sự uy hiếp đầy mê hoặc, Tô Lạc không hề nhìn thấy sự lãnh khốc trong mắt hắn, cho dù trải qua một thời gian dài gần gũi, trái tim của hắn vẫn không thể đón nhận cô. Như hiện tại, thân thể bọn họ dính vào nhau, không có chút khoảng cách nào, nhưng cô cũng không có cách nào chạm vào linh hồn hắn, chỉ có thể ôm cổ hắn, không ngừng nói cô yêu hắn. Cô thực sự yêu … Còn hắn, từ đầu tới cuối một chữ yêu hắn cũng không hề nói… Cô đã ngây ngốc tin tưởng, hắn cũng yêu cô, bởi vì, hắn đối với cô rất tốt… Làm cho cô cảm động, cô muốn khóc… Sau khi tất cả dừng lại, Duệ Húc lập tức rời khỏi cô, trực tiếp đi vào phòng tắm, cả người Tô Lạc mệt mỏi vẫn nằm đó, hàng lông mi thật dài, khẽ chớp, một giọt nước mắt lăn xuống.
Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng nước truyền tới từ phòng tắm, không biết vì sao, trong lòng có chút khó chịu. Hôm nay, hắn rất khác thường, không biết có phải là do nhìn thấy cô và Vũ Nhiên nói chuyện lúc tối hay không. Cô suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi, không đoán ra, thực ra tâm tư của hắn với cô vốn không liên quan. Duệ Húc mặc cho nước ấm chảy trên người hắn. Hắn ngẩng đầu, vài sợi tóc đen bám trên mặt, còn có ánh mắt màu trà lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh, hắn mở mắt ra, nhìn hai bàn tay, hôm nay hắn đã ôm người hắn yêu nhất, nhưng cô lại không thuộc về hắn. Hắn vuốt mấy sợi tóc ướt đẫm ra đằng sau rồi mặc áo tắm đi ra, hắn ngồi trên giường, nhìn cô gái đang quận tròn người lại. Tay hắn đặt trên má cô, cô đã bị hắn làm ệt mỏi không còn chút sức nào.