Người Chồng Máu Lạnh

Chương 167 :

Ngày đăng: 04:34 19/04/20


Hàng lông mi dài khẽ động, một giọt nước trong suốt lăn xuống từ khóe mắt, rơi trên mu bàn tay của hắn, Duệ Húc cả kinh, cảm giác cả bàn tay nóng lên, hắn vội rút tay lịa, đặt Tô Lạc nằm trên giường. Hắn đinh đứng lên, phát hiện bàn tay nhỏ bé đang kéo góc áo hắn. “Chồng, đừng đi…. Xin anh,” lông mày cô nhíu chặt lại, đôi môi tái nhợt run lên, vẻ mặt mệt mỏi. “Xin anh… Đừng đi…” Ngón tay cô dùng sức kéo góc áo hắn, tuy hai mắt vẫn nhắm chặt, nhưng trong ý thức, cô không muốn hắn rời đi, vĩnh viễn không muốn. Duệ Húc nhắm mặt lại, khi mở mắt ra, lại ngồi xuống bên giường, hắn kéo chiếc chăn lại cho Tô Lạc, tay chạm nhẹ vào má cô, không chủ ý xoa nhẹ, hắn không hề biết, lúc này đây, trên mặt hắn có bao nhiêu đau xót, yêu thương giành cho cô. Điện thoại hắn vang lên, hắn vội vàng cầm lên nhìn, trực tiếp tắt máy, bởi vì tiếng chuông điện thoại khiến Tô Lạc đang ốm khó chịu nhíu mày. Hắn để điện thoại về chế độ im lặng, ngay sau đó màn hình lại sáng lên, một cuộc lại một cuộc. Đều là một người gọi. Tề Trữ San… Trữ San dùng sức năm chặt điện thoại lại, cô khó chịu giậm chân, lại gọi tiếp một cuocj, bên kia vẫn không ai nghe máy, cô ở đây đã chờ hơn một giờ, Húc chỉ đi thay một bộ quần áo, sao lại lâu như vậy chưa quay lại, có phải người phụ nữ kia lại câu dẫn hắn, để hắn quên cô đang chờ hắn, bản thân cô đã quên Tô Lạc mới chính là vợ hợp pháp của Duệ Húc, nếu như nói ai là bên thứ ba thì chính cô mới đúng, cô chính là người thứ ba đẽ xen vào cuộc hôn nhân của bọn họ. Cô tức giận bắt một chiếc xe, ngồi lên, vẻ mặt tức tối, khiến tài xế thấy ớn lạnh, một cô gái xinh đẹp, gương mặt lại dữ tợn như vậy, không chừng giống như cọp mẹ ác độc, là người không tốt a. “Nhìn cái gì vậy, lái xe mau.” Trữ San tức giận nhíu chặt mày, “Nhìn nữa, tôi móc mắt anh, kẻ háo sắc, ai cũng muốn nhìn, cũng không xem lại bộ dạng của mình, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ đi.” tài xế khẽ nhíu mày, sau đó quay mặt không thèm nhìn lại. Một cô gái như vậy, có cho hắn nhìn tiếp, hắn cũng không thèm, ác mộng. Tài xế nói, “Chị gái à, thật xin lỗi, xe này của tôi vừa xấu vừa không tốt, không thích hợp cho cô ngồi, mời cô nhấc cái mông cao quý của cô, đi tìm xe khác mà đi,” tài xế nói xong, trực tiếp mở cửa xe, làm tư thế mời. Đây là lần đầu tiên Trữ San bị người ta đuổi xuống xe, muốn nói lý với hắn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mời cô xuống xe, cô chỉ có thể nhấc chân xuống xe, sau đó dừng lực đóng cửa xe thật mặt, Trữ San cô còn không thèm đâu. Xe ta xi nhanh chóng rời đi, còn muốn chọc tức Trữ San để khói nóng thổi vào người cô. “Tên chết tiệt, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi một lần nữa,” cô chỉ chỉ vào chiếc xe đã chạy xa tít rồi mắng to, không hề giống một người mẫu xinh đẹp mà giống như một người đàn bà chanh chua chửi bới người khác. Cô thở phì phì tiếp tục vẫy một chiếc xe khác, đi tới tập đoàn Húc Nhật, Tô Tử Lạc, tất cả những gì tôi phải chịu hôm nay nhất định sẽ trả lại hết cho cô, Trữ San đem toàn bộ đổ lên đầu Tô lạc, nếu như không có người phụ nữ đó, Vũ Nhiên sẽ là của cô, Duệ Húc cũng sẽ là của cô. Cô cũng không cần phải chật vật như bây giờ, đến một tài xế ta xi cũng dám bắt nạt cô, cô quên rằng bây giờ mình là Ôn phu nhân…. Và chỉ là tình nhân của Duệ Húc. Trữ San tựa vào ghế, nhắm mắt lại, khóe mắt được kẻ đen cong cong, sự trong treo đã sớm biến mất trong đôi mắt kia. Duệ Húc đưa tay đặt lên trán cô, sau đó cúi đầu chạm trán hắn vào trán cô, cảm giác cô đã hạ sốt, mới có chút thoải mái, hắn mở di động ra, màn hình thông báo các cuộc gọi nhỡ, ngoài Trữ San còn có Vệ Thần. Nhìn điện thoại di động ọột lúc, hắn khẽ mím môi, dường như mỗi lần hắn đến trễ đều do cô gái này. Hắn cẩn thận kéo bàn tay nhỏ bé của Tô Lạc đang nắm áo hắn ra, ngón tay cô thật nhỏ, dường như chỉ cần hắn dùng sức một chút là có thể bẻ gãy, tay Tô Lạc không ngừng muốn lôi kéo gì đó, sắc mặt Duệ Húc ngày càng không tốt, nếu hắn cứ ở đây như vậy hôm nay sẽ không thể đi làm được. Suy xét, hắn đứng lên, đi ra ngoài, nhưng vừa đi tới cửa. Lại nghe được giọng nói giống như khóc của cô… “Chồng… Chồng… Xin anh… Đừng đi…” Cả người hắn cứng lại, cuối cùng hắn vẫn quyết rời đi. Hắn đóng cửa lại, đem toàn âm thanh nhốt lại trong phòng, hắn không hề phát hiện, lúc này tay hắn đang dùng sức như thế nào. Hắn đi vào thư phòng của mình, thay một bộ quần áo, vừa xuống tầng đã nhìn thấy một bàn ăn, không biết vì sao, lòng hắn lại càng khó chịu, hắn ngồi trên ghế, cầm một đôi đũa, không để ý thức ăn này đã nguội lạnh sau một đêm, bắt đầu ăn. Đồ ăn cũng không vì nguội lạnh mà mất đi hương vị, hắn cảm giác ăn thật ngon, thậm chí hắn đã quên, đã bao lâu hắn không nếm qua những món ăn này. Hắn ăn thật nhiều, thật nhiều, cho tới khi cảm thấy không thể ăn được nữa hắn mới đặt đôi đũa xuống, hắn cầm khăn lau bên cạnh lên lau khóe miệng rời đứng lên. Bây giờ, hắn đã muộn một giờ đồng hồ. Công ty bởi vì hắn đến chậm mà có không ít bão gió, đầu tiền là vị người mẫu đứng đầu công ty Tề Trữ San luôn cáu kỉnh khó chịu, một hồi nói quần áo không hợp, một hồi nói ánh sáng đèn không tốt, một hồi lại nói mệt mỏi, thật khó hầu hạ, làm cho tiến độ buổi chụp chậm hắn, thực ra quảng cáo này không phải không có cô là không xong, nhưng là do tổng tài yêu cầu, cho nên, bọn họ cũng chỉ có thể tuân theo. Kim LiLi đã sớm hoàn thành buổi chụp của mình, sau đó đứng ở một bên uống nước, cô uống từng ngụm nhỏ, nhìn vẻ mặt Trữ San như cả thiên hạ thiếu nợ cô, khóe môi khẽ nhếch lên, phụ nữ thông minh là chuyện tốt chính là không thể quá thông mình, nếu không, một ngày nào đó, sẽ bị sự thông minh của mình làm tổn thương, khi đó, muốn thay đổi cũng không phải là chuyện dễ dàng.