Người Chồng Máu Lạnh
Chương 221 :
Ngày đăng: 04:35 19/04/20
“Xin lỗi chị, bộ trang sức đó tôi đã tặng người khác, không phải vấn đề về tiền, còn nữa, cũng không phải chị không biết, tôi là em họ chị, sao có thể lấy tiền chị được chứ? Chị cho tối gấp mười lần, tôi cũng không thể mang tới cho chị.” Bạch Thiếu Triết lãnh đạm nói, cô gái có chút ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc mình. “Thiếu Triết, vì sao cậu chỉ làm có mười bộ, sao lại không làm nhiều hơn một chút?” Cô gái chu cái miệng ra, có chút yêu cầu đó mà hắn cũng không chịu đáp ứng. Hắn đúng là một người em họ máu lạnh mà. “Chị à, vấn đề này chị có thể đi hỏi anh rể tôi, tôi tin tưởng, anh rể sẽ cho chị đáp án đầy đủ, về phần bộ trang sức kia, tôi chỉ có thể nói xin lỗi, đó là thiết kế cảu Claudia, tôi không có quyền mang đi,” Thiếu Triết đưa tay tỏ vẻ đáng tiếc, khi cô gái nghe thấy cái tên Claudia, đành phải chấp nhận. Bộ trang sức đã nằm trên tay Claudia, ai dám lấy chứ, đó là thiết kế của cô mà. “Như vậy, cậu hãy nói với Claudia, nếu cô ấy không thích, có thể cho chị, chị ra giá gấp ba lần,” lại nữa, mấy ngón tay cứ giơ giơ trước mặt cô, Bạch Thiếu Triết cảm thấy mình sắp bị bại dưới tay cô chị họ này. Đột nhiên điện thoại hắn vang lên, đây là điện thoại di động của hắn, bình thường ít ai biết số, ít ai gọi tới. Hắn lấy di động ra, một dãy số hiện lên, tiếng chuông vang lên một chút rồi tắt ngấm, đây là… Ánh mắt hắn mở lớn, ngay cả áo khoác cũng chưa lấy, hắn đã vội chạy ra ngoài. “Thiếu Triết, cậu muốn đi đâu, áo khoác của cậu,,,” Cô gái cầm áo khoác của hắn lên không ngừng gọi tên hắn, nhưng những tiếng gọi bị giam giữ trong phòng, không một chút nào rơi vào tai hắn. “Chuyện gì mà vội vã như vậy?” Cô gãi gãi tóc mình, ngồi ở trên ghế sa lon, hết sức nhàm chán, cô lấy ra điện thoại đi động. Rất nhanh, tiếng nói từ bên kia truyền tới. “Chồng, là em, Thiếu Triết không đồng ý để cho em bộ trang sức kia, nhưng em rất muốn…” “Thật sao, chồng, anh đã mua cho em một bộ?” “Làm sao anh không chịu nói sớm…” “Được rồi…. Em lập tức về ngay…” Cô đứng lên, vất chiếc áo khoác của Thiếu Triết sang một bên, còn giẫm lên nó, đúng là chỉ có chồng của cô là tốt thôi. Chiếc áo khoác bị ném trên mặt đất còn in giấy giày cao gót. Thiếu Triết lái xe thật nhanh, gặp đèn đỏ cũng không dừng. Hắn dùng sức nắm chặt tay lái, ánh mắt luôn nhìn thẳng về phía trước, cảm giác sốt ruột tràn ngập, hắn có cảm giác Tô Lạc đã xảy ra chuyện. Xe dừng lại, hắn vội vàng mở cửa, mùi máu nồng đậm từ bên trong bay ra, mày hắn nhíu chặt lại, nhìn thấy Tô Lạc đang dựa vào ghế sa lon, máu gần như đã nhuộm đỏ mảng váy của cô. “Tử Lạc,” hắn kêu tên cô thật ớn, vội vàng chạy tới, Tô Lạc vẫn nắm chiếc di động trong tay, ánh mắt nhắm nghiền. “Tử Lạc, Tử Lạc. Tỉnh…” Hắn vội vàng ôm lấy Tô Lạc, cô sắp sinh sao, không phải còn hơn tháng nữa mới đến ngày sinh mà? Sao đột nhiên lại. Hàng lông mi đẫm nước của Tô Lạc khẽ động, giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. “Cứu… Đứa bé…” Tay cô vô lực kéo chiếc váy, khóe môi khẽ động nói ra một câu, cứu đứa bé, nhất định phải cứu đứa bé, nếu không có đứa bé, cô không thể sống tiếp. “Tô Tử Lạc, cô mau tỉnh lại đi,” Bạch Thiếu Triết hét lớn bên tai cô, “Tô Tử Lạc, nếu Bánh Bao Nhỏ của tôi không ra được, tôi sẽ ném cô xuống đấy,” hắn nói xong, ánh mắt chứa đầy sự đau xót, còn ươn ướt như muốn khóc. “Anh thật là ồn ào..” hai mắt Tô Lạc khẽ hé, khóe môi cô hơi cong lên. “Đồ đần…” Thiếu Triết thập giọng nguyền rủa một tiếng, “Không phải sợ, cô và Bánh Bao Nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi đưa cô tới bệnh viện.” Hắn ôm Tô Lạc chạy ra ngoài, suýt nữa thì đụng phải Dì Hồ vừa đi mua thức ăn về. “Ông trời, Tử Lạc, đây là sao đây, không phải sắp sinh chứ?” Dì Hồ ném đồ ăn trong tay sang một bên, ánh mắt nhìn thấy chiếc váy của Tô Lạc dính đầy máu. “Dì Hồ, tôi đưa Tô Lạc tới bệnh viện trước, dì cứ nhà đợi,” Bạch Thiếu Triết vội nói một câu rồi đi nhanh ra xe, lần đầu tiên hắn có cảm giác xe của hắn lại bị đỗ xa như vậy, kì thực chiếc xe vẫn đỗ trước cổng nhà họ Bạch, khoảng cách vẫn thế, chỉ là hiện tại hắn đang gấp mà thôi. Tô Lạc muốn chào Dì Hồ, lại phát hiện, ngay cả liếc mắt cô cũng không còn sức lực nữa, bụng lại truyền tới cảm giác đau đớn, cảm nhận rõ ràng dưới thân có gì đó chảy ra, đứa bé của cô thực sự là không đợi được đòi ra rồi sao. Bên ngoài phòng sinh, trên người Thiếu Triết dính đầy máu, tóc hắn rối tung, mấy cúc áo cũng bị tung ra, cả người đều chật vật. “Quần áo này, anh mau thay đi, bộ dạng anh thế này nếu để phóng viên thấy được, còn tưởng anh là đi giết người.” Bác sĩ tóc vàng hoe ném một bộ quần áo về phía Thiếu Triết mà hắn lại không thèm nhìn vị bác sĩ kia một chút nào. “Tôi đã nói rồi, cô ấy không có việc gì, chỉ là sinh con, cậu nhất định phải biến mình thành cái dạng này sao?” Hắn đứng dựa vào một bên tường, nhìn cánh cửa phòng giải phẫu đóng kín, đây là chuyện bình thường của phụ nữ, sẽ không xảy ra chuyện gì, ở đây có bác sĩ tốt nhất, y tá tốt nhất và những trang bị tốt nhất, mà hắn cũng đã cam đoan với Bạch Thiếu Triết rồi. “Cậu xác định, Ives, nếu cô ấy và đứa bé có chuyện gì, tôi sẽ phá cái bệnh viện này của cậu.” Ives khẽ nhún vai, “Tùy cậu, tôi cũng không chỉ có một cái bệnh viện này,” hắn còn chưa nói hết, đã bị Thiếu Triết lườm một cái cháy người, Ives xoa nhẹ trán mình, “Cậu coi như cái gì tôi cũng chưa nói đi.” Lúc này, trong phòng giải phẫu truyền ra tiếng trẻ con khóc. Bạch Thiếu Triết vội đứng dậy, toàn thân run rẩy. “Xem đi, tôi đã nói không có chuyện gì rồi mà.” Ives cũng cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, con người này thực sự sẽ phá bệnh viện của hắn mất. Cửa phòng giải phẫu mở ra, một y tá ôm một đứa trẻ đi ra, đứa bé kia đỏ hỏn, rất nhỏ giống như một cánh tay của người lớn vậy.