Người Chồng Máu Lạnh

Chương 233 :

Ngày đăng: 04:35 19/04/20


“Húc, nói ẹ, có phải con đang nghĩ tới Trữ San không, mẹ hỏi con, vì sao con lại ly hôn với Trữ San, không phải con rất yêu con bé sao?” Đây là chuyện mà bà luôn không rõ, bà biết con bà cưha bao giờ che dấu tình yêu của mình với Trữ San, cuối cùng đã có được, vì sao lại muốn buông tay. Duệ Húc định nói gì đó lại thôi, đối mặt với mẹ mình, mọi sự đề phòng của hắn đều buông xuống, không còn là một Duệ Húc khi đi làm, không phải một Duệ Húc liên quan đến sống chết của tập đoàn Húc Nhật, một tổng tài cao cao tại thượng. “Mẹ, nếu con nói, cho tới bây giờ con không hề yêu cô ấy, cái con yêu chính là sự hoàn mĩ của cô ấy, phải nói là con luôn cho rằng, cô ấy là người thích hợp nhất với con, khi đối mặt với sự không hoàn mĩ của cô ấy, con bắt đầu ý thức được cái gì gọi là tình yêu chân chính, cô ấy không phải là người mà con muốn.” Ninh Nhiên khẽ thở dài, trước đây bà đã có cảm giác đứa con này giết chết chính mình trong chuyện tình cảm, tới bây giờ bà chưa bao giờ thấy Trữ San thích hợp với Duệ Húc, quả nhiên, đã xảy ra chuyện. “Vậy thì nói ẹ nghe, con yêu ai? Một cô gái như thế nào mới khiến có biết cái gì là yêu?” Đứa con này của bà quá mức mạnh mẽ, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ trải qua bất cứ thất bại nào, cái gì cũng đứng thứ nhất, việc liên tiếp nhận các chức vụ cao trong tập đoàn Húc Nhật cũng đã biểu hiện sự mạnh mẽ của hắn, chỉ là trái tim hắn cũng quá cao, cao tới mức không ai chạm tới. “Cô ấy…” Ánh mắt Duệ Húc dịu dàng đi rất nhiều, “Cô ấy là một cô gái rất ngốc, ngay cả khi con coi cô ấy là một quân cờ, cô ấy vẫn coi con là chồng cô ấy…”, “Cô ấy….” “Chồng… Cô ấy là…” Ninh Nhiên hơi bất ngờ, cảm giác trong lời nói của con mình, dường như chuyện này bọn họ không hề biết. “Đúng vậy, mẹ, cô ấy là vợ con, là người vợ con cưới vì Trữ San, con ép cô ấy để thành toàn cho hạnh phúc cho Trữ San, cuối cùng lại không thể ngờ, cả hạnh phúc của con mất luôn.” “Như vậy con yêu cô ấy sao?” Ninh Nhiên hỏi, nghe ngữ khí của Duệ Húc, dường như cô gái này là một cô gái tốt, lại bị đứa con của bà ép buộc tham gia vào cuộc sống của nó, con bà là người như thế nào, bà biết rõ hơn so với bất cứ ai, hắn kiêu ngạo, không từ bất cứ thủ đoạn nào, bà có thể tưởng tượng ra, cô gái roi vào âm mưu của con trai bà, đã vất vả, khổ sở như thế nào. “Đúng vậy, mẹ, con cứ tưởng con không hề yêu cô ấy, cho tới khi con mất đi cô ấy, con mới phát hiện ra, cuộc sống của con trở thành một mớ hỗn độn, khi cô ấy ở đây, con luôn coi cô ấy như không khí, không quan tâm, không nhìn thấy, đến khi cô ấy đi rồi lại trở thành không khí của con…” Duệ Húc không có cách nào kìm nén tình cảm của mình nói, trước mặt mẹ mình, hắn không cần che dấu gì cả, một chút cũng không cần. “Mẹ, mẹ biết không, thực ra hai người đừng có một đứa cháu,” Duệ Húc cười khổ, nhìn tay mình, chính nơi này, chính hắn đã hủy diệt đi tất cả. “Con nói chuyện Trữ San đã từng mang thai sao?” Ninh Nhiên cảm thấy rất đáng tiếc, nếu đứa bé kia còn, hiện tại cũng đã hai tuổi. Đã biết đi, biết kêu ông nội, bà nội, bọn họ cũng đã sớm được bế chạu, cũng không cần phải xuất ngày đi hết nơi này tới nơi khác, Chỉ cần ở đây, nhìn thấy cháu mình là được rồi. “Mẹ, không phải,” Duệ Húc lắc đầu, “Trữ San không thể sinh nở, làm sao có thể có thai?” Ninh Nhiên nặng người đi một chút, không ngờ mọi chuyện là như vậy, chẳng trách Húc lại ly hôn với cô ta. “Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đi, nếu con thực sự yêu cô ấy, cho dù cô ấy không thể sinh con, con vẫn yêu cô ấy, sẽ không rời bỏ cô ấy, nhưng cô ấy lại dùng cái thai không tồn tại để lừa gạt con. Khiến con làm ra một việc mà phải hối hận cả đời.” “Mẹ, mẹ có biết không? Đôi tay này, chính con đã giết chết con cua rmình, làm tổn thương người phụ nữ con yêu nhất, thậm chí còn còn ép cô ấy phải rời khỏi quê hương. Hai năm qua, một tin tức cũng không có.” Ánh mắt hắn đầy tơ máu, cảm giác đau đớn muốn giết chết hắn. “Húc…” Ninh Nhiên đặt tay lên bả vai con trai, không biết phải an ủi hắn thế nào, hốc mắt bà đỏ lên, không biết vì nhận ra sự giày vò của con mình hay vì đứa bé không có duyên với họ kia. Tất cả đều là số phận, đều là số phân…. Lê An Đồng đứng ở bên ngoài, nghe được câu chuyện bên trong, ông thở dài một hơi, con hắn hẳn là đã bị suy sụp rất nhiều, chỉ là chuyện này đối với con trai ông có phải đã quá nghiêm trọng quá tàn nhẫn không. Đột nhiên ông nhớ tới Bánh Bao Nhỏ mà ông bế trưa nay, gương mặt nhỏ nhắn mập mạp, nếu đứa bé kia còn sống có phải cũng giống Bánh Bao Nhỏ không. Ông cô gắng đứng thẳng người, cả người lộ vẻ từng trải. Ông đã già rồi, những chuyện có thể chấp nhận được cũng đã không còn nhiều. Duệ Húc ngồi trên bàn làm việc, chỉ cần bước vào công ty, hắn liền như một vị thần, chỉ cần một cái dậm chân cũng có thể làm điển đảo mọi thứ. “Húc, anh thực sự muốn mở một buổi tiệc sao, anh nghĩ kĩ chưa?” Vệ Thần có chút phức tạp nhìn hắn, đây không giống tính cách của Húc, con người này vô cùng cố chấp, cũng vô cùng tàn nhẫn, đối với người khác đã tàn nhẫn, đối với mình còn tàn nhẫn hơn. Giống như chuyện sắp xếp kết hôn cho Trữ San, hắn có thể đem tặng cô ta cho người khác, rồi đi cưới một người hắn không yêu, hiện tại lại vì cô gái mình yêu, mà mất đi mọi thứ, hắn sao có thể tổ chức mộ bữa tiệc như vậy. Cái này chính là xem mắt mà. “Vệ Thần, tôi đã ba mươi.” Duệ Húc ngẩng đầu nhìn Vệ Thần, gương mặt chín chắn chững chạc, còn có vẻ lãnh khốc, nhưng lại không thể tìm thấy vết tích của năm tháng. “Tôi biết, anh lớn hơn tôi hai tuổi, rất nhanh tôi cũng sẽ ba mươi.” Vệ Thần vòng hai tay trước ngực nói, hắn còn chưa ngốc tới nỗi quên tuổi của mình. “Cha mẹ tôi đã quay về, bọn họ muốn có cháu bế, nhà họ Lê cần người thừa kế, đây là nghĩa vụ mà tôi không thể trốn tránh.’ “Tôi sẽ cho họ một người thừa kế, nhưng tôi sẽ không cần một người vợ nữa, vợ của tôi chỉ có một thôi là đủ rồi.” Hắn nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn trên tay, đây là bằng chứng duy nhất của việc kết hôn giữa hắn và cô. Vợ của hắn, cả đời này chỉ có thể là Tô Tử Lạc, hắn cũng có thể cho nhà họ Lê một đứa bé. “Húc, anh cần gì phải như thế?” Vệ Thần thở dài, ” Vậy anh nói cho tôi biết đi, có phải còn nguyên nhân khác hay không, bữa tiệc xem mắt này, tôi ngửi thấy mùi âm mưu trong đó,” Vệ Thần đưa tay sờ nhẹ chóp mũi, trực giác cho hắn biết, Duệ Húc con người này nhất định còn có mục đích khác.