Người Chồng Máu Lạnh

Chương 260 :

Ngày đăng: 04:35 19/04/20


Hắn đã từng không hiểu gì còn bây giờ hắn đã hiểu, chỉ là khi hắn hiểu ra, mọi thứ đối với hắn lại quá tàn nhẫn, tàn nhẫn cả với hắn và cô. “Húc, đang có chuyện gì vậy?” Ninh Nhiên lo lắng nhìn cánh cửa đóng kín, con bàđã giam mình ở trong phòng rất lâu mà vẫn chưa đi ra, vì sao con bà vẫn chưa ra, nếu như chỉ là tắm rửa và thay quần áo, nhiều nhất là nửa tiếng nhưng Húc đãở bên trong hơn một giờ rồi, không phải hắn đang ngủ chứ, hành động này dường như không phải là hành động mà con bà sẽ làm, các trưởng bối còn đang ởđây, làm sao con bà có thểđi ngủđược. “Em đi xem thế nào…” Ninh Nhiên đứng lên, Kiều Na cũng đứng lên. “Dì, để con đi xem thế nào,” vẻ mặt cô dịu dàng, đúng là một cô gái có gia giáo, dường như cô sẽ trở thành người vợ hiền lành, tốt tính, cô nhấc váy lên, bước lên trên tầng, từng cửđộng đều lộ ra vẻ tao nhã. Ninh Nhiên ngồi xuống nhưng ánh mắt luôn nhìn về cánh cửa kia. “Em vẫn hơi lo lắng, hay để em đi lên…” Bà lại đứng lên, lại bị An Đồng kéo lại, “Yêm tâm đi, con của chúng ta không yếu như thế, nếu hắn giống như lời nói của bà, thìđã không phải con của chúng ta.” Ninh Nhiên khẽ gật đầu, nhìn thấy dáng vẻ Kiều Na, trong lòng có chút sốt ruột. Cô bé không thểđi nhanh hơn được sao? Cô không biết ởđây đang có một người mẹ rất lo lắng cho con mình hay sao? Kiều Na vẫn duy trì vẻ tao nhã, từng bước nhẹ nhàng trên cầu thang, đôi giày cao gót gõ nhẹ xuống nền đất, âm thanh phát ra thật dễ nghe, côđi rất chậm, không biết có phải vì sợ giày của mình sẽ bị gãy gót hay không, hay sợ sẽ phá hỏng khí chất thục nữ mà côđang cố gây dựng. Không biết đi bao lâu, vài bước chân đối với cô mà nói lại giống như một chặng đường dài không thấy đích, người nhìn còn mệt không biết cô có mệt không, cả người côđứng thẳng, khóe môi còn cong lên tươi cười, gương mặt còn hơi nghiêng, cô biết mình như thế này chính làđẹp nhất, khi chuẩn bị xong mọi thứ, côđưa tay chuẩn bị gõ cửa, nhưng tay cô còn chưa chạm vào cửa, cửa đã mở ra, tay cô vẫn giữ nguyên ở vị tríđó. “Cô muốn làm gì?” Duệ Húc đã thay một bộ quần áo, mái tóc vẫn còn hơi ướt, cả người lộ ra mùi sữa tắm thơm mát, sớm đã không còn mùi vị của mưa. Sắc mặt hắn lạnh lẽo, ánh mắt màu trà lạnh lùng nhìn Kiều Na chằm chằm, còn lộ rõ chán ghét, Hắn cứđứng đó nhìn Kiều Na, mẹ hắn chính là lí do hắn trở về, còn vì cô gái này nữa. “Nhớ, không được tùy tiện chạm vào đồđạc của tôi, tôi không thích.” Hắn nói xong, không đểý vẻ mặt bi thương của Kiều Na, trực tiếp đóng cửa lại, ngăn cản tất cả mọi thứ bên trong với cô, căn phòng này, không phải nơi cô có thể bước vào, cô không có tư cách. Hắn xuống tầng, ngồi cạnh cha mẹ mình, “Chú Kiều,” hắn gạt đầu, giọng điệu khiêm tốn, rất có giáo dục, việc đối đãi với trưởng bối, từ trước tới nay hắn luôn lễ phép. Ông Kiều hài lòng đánh giá hắn, hiển nhiên ông rất thích cậu con rể tương lai này. Kiều Na từ từ bước xuống, cô cắn môi dưới, cái cảm giác như mình bị xem nhẹ thật sự khó chịu. Hiện tại, cô chỉ có thể mỉm cười, thậm chíánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu, cô vẫn cười. “Xin lỗi, để mọi người đợi lâu, vừa rồi con cóđiện thoại,” Duệ Húc lãnh đạm giải thích, ánh mắt hắn nhìn xuống, không ai nghi ngờ hắn nói dối. “Húc, ngày mai cha con sẽ tới công ty, con đưa Kiều Na đi ra ngoài một chút đi,” Ninh Nhiên thấy mọi người đãđông đủ, mới nhìn Duệ Húc nói, Duệ Húc vẫn im lặng ăn cơm, động tác không nhanh không chậm, giống như bẩm sinh hoặc hắn đang thưởng thức đồăn ngon. “Xin lỗi, mẹ, không được rồi, công ty vừa mới kí hợp đồng với Bạch Thị, con không thể vắng mặt trong cuộc họp,” hắn nói rất tự nhiên, màđúng là như thế, Bạch Thiếu Triết chỉ muốn làm việc với hắn. Cái này gọi là làm ăn sao, thật sự lớn hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều. Hắn lại càng không muốn vì cô gái trước mặt này, mà lãng phí thời gian quý báu của mình, nếu có thời gian, hắn tình nguyện đi tìm vợ hắn còn hơn. Cho dù làđứng ở xa nhìn thôi cũng được. “Vậy sao,” Ninh Nhiên nhìn thoáng qua chồng mình, thấy Lê An Đồng gật đầu, mới bở qua, công ty là của bọn họ, tất nhiên họ phải mong công ty luôn phát triển rồi. “Vâng,” Duệ Húc nói đơn giản, mọi thứ nên như thế, chỉ là bà lo lắng cho con trai sẽ vất vả. “Có thểđể Kiều Na tới công ty giúp Húc,” ông Kiều vui vẻ nói, Duệ Húc vẫn cúi đầu ăn cơm, trên mặt thoáng hiện nét giễu cợt, cô ta có thể làm được cái gì? “Có thểđể Kiều Na làm quản lý cho cháu, con béđã từng học qua quản lý, như vậy có thể giúp cháu rồi,” Ông Kiều nói sau khi nghĩ kĩ. “Xin lỗi, chú Kiều, cháu nghĩ cháu không cần phải đổi thư kí, thư kí của cháu luôn tranh thủ giành lấy từng đồng lợi nhuận với phía Bạch Thiếu Triết. Cháu không đảm bảo, thư kí sau này cũng thế,” ông Kiều vừa nghe tháy, mặt lộ rõ vẻ xấu hổ, từng đồng lợi nhuận, nghe rất ít, đây không phải là một công ty nhỏ, đó là nhà họ Bạch rất nổi tiếng ở nước Anh, từng đồng lợi nhuận kia có thể cho khiến nhiều người ăn sung mặc sướng cảđời. Ông không dám đảm bảo con gái mình có thể làm được… Con gái của ông, ông hiểu rõ, bàn tay kia ngoài trừ biết kéo đàn, còn biết làm cái gì, mười đầu ngón tay còn chưa phải làm gì, nhiều nhất chắc là pha cà phê, muốn tính tới chuyện làm ăn, thôi không nên nghĩ tới thì hơn. Kiều Na cúi đầu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Duệ Húc, trong mắt cô ngoài trừ hắn đều không tồn tại một ai khác, Duệ Húc đối với cô như không nhìn thấy, cô còn không bằng đồăn trước mặt hắn, hắn ăn được một chút, liền đặt đôi đũa xuống, “Cha, mẹ, chú Kiều, ngại quá, con còn có công việc phải làm, mọi người cứăn tiếp…” hắn lễ phép gật đầu nhìn họ, sau đóđi lên tầng, một trần gió thổi qua người hắn, thật lạnh lẽo. Chú Kiều cười cười nhìn vợ chồng họ Lê, hắn từ chối, dường như có thể dễ dàng nhìn ra, ngay cả nhìn con gái ông hắn cũng không nhìn, có vẻ như hôn sự lần này không dễ dàng chút nào, bởi vìđối phương không phải là người khác mà là Lê Duệ Húc, không phải một người đàn ông dễ nắm bắt. Đóng cửa lại, Duệ Húc đặt tay lên bụng, dùng sức kìm nén, sựđau đớn này khiến lông mày nhíu chặt lại, hắn ngẩng đầu lên, nhìn mọi thứ bên ngoài cửa sổ, cơn mưa này thật quá lạnh.