Người Chồng Máu Lạnh
Chương 316 :
Ngày đăng: 04:36 19/04/20
Edit: Ốc Sên“Hà Duyên, cô không định tìm một người cha cho Đồng Đồng, Đồng Đồng rất côđơn, tôi biết, con bé luôn ngoan ngoãn, nhưng bởi vì quá ngoan lên mới côđơn, Hà Duyên, cô và tôi đều giống nhau, chúng ta đều hiểu rõđiều này mà.”Hà Duyên khẽ mím môi không nói gì.“Có phải cô vẫn chưa quên được cha của Đồng Đồng, chỉ là, như vậy Đồng Đồng cũng không sung sướng gì,” Tô Lạc xoay người đối diện với Hà Duyên nói, Hà Duyên là một cô gái khá là xinh đẹp, chỉ là bộ quần áo kia, như ngụy trang cô giàđi, nhưng thực sự, cô hi vọng Đồng Đồng có thể hạnh phúc, giống như Bánh Bao Nhỏ bây giờ, Bánh Bao Nhỏ là một đứa trẻ hạnh phúc, có nhiều người yêu thương chăm sóc, so sánh ra, Đồng Đồng đáng thương hơn rất nhiều.“Tôi…” Hà Duyên khẽ chớp mắt, hốc mắt ươn ướt.“Tôi sẽ nghĩ lại…” Cô cười cười, ánh mắt sau tấm kính mông lung, có lẽ cô nên làm theo lời Tô Lạc nói, tìm một người cha cho Đồng Đồng, chỉ là ai sẽ quan tâm côđây, một người phụ nữđã có con.Có lẽ nên là thế, có thể nhìn thấy Đồng Đồng vui vẻ, cô bé có cha, nhất định sẽ càng vui hơn.Chỉ là, cha của cô bé…. Người kia, căn bản không biết đến sự tồn tại của cô bé, Đồng Đồng đáng thương.ưNgày hôm nay, đối với bọn họ là một ngày vô cùng mệt nhưng cũng vô cùng thoải mái, vui vẻ, giữa họ không còn có tổng tài, không có phó tổng tài, cũng không có nhà thiết kế nổi tiếng, họ chỉ là những bậc cha mẹ bình thường.Bánh Bao Nhỏ trên đường về nhàđã rất mệt, cậu bé dựa vào vai Duệ Húc ngủ ngon lành, Duệ Húc cẩn thận ôm lấy Bao Bao, vừa về tới nhà, ông bà nội đã chạy ra ôm lấy cậu bé, Lê An Đồng còn nén giận lườm Duệ Húc, ông đang trách con trai để bảo bối của ông bị mệt.Trong phòng, Tô Lạc thu dọn quần áo của Bánh Bao nhỏ, tay cô khẽ dừng lại, thở dài một hơi“Làm sao vậy?” Duệ Húc đi tới, vòng tay qua vai cô, sao đột nhiên cô lại thở dài.“Có phải em không nỡ xa Bánh Bao nhỏ, nếu không anh xin nghỉ vài ngày, giao công việc cho người khác, chúng ta cùng đi, được không?” Duệ Húc vuốt mái tóc cô, hắn cũng không nỡ rời xa con trai, chỉ là gần đây họ rất bận, lúc này đang là thời gian quan trọng nhất trong việc hợp tác giữa tập đoàn Húc Nhật và nhà họ Bạch, ảnh hưởng rất lớn tới thu nhập của họ… Công việc tuy rất quan trọng, nhưng đối với Duệ Húc mà nói, hiện tại không có gì quan trọng hơn vợ và con trai hắn.“Không sao, Bánh Bao Nhỏ chỉđi tầm một tháng, rất nhanh sẽ quay lại, hơn nữa Bao Bao còn nhỏ như vậy màđã có thểđi du lịch trên thế giới, chắc hẳn nó sẽ rất vui.”Tô Lạc lắc đầu, cô không phải là không muốn đi cùng con trai, chỉ là cô thực sự không thể phân thân, cũng không thểích kỉ như vậy, bao nhiêu người đã vất vả nửa năm trời, chỉ còn một chút nữa thôi, nếu xảy ra chuyện gì, họ sẽ có lỗi nhiều lắm.“Cảm ơn em đã hiểu, Lạc Lạc,” Duệ Húc ôm chặt cô vào lòng, thật sự cảm tạông trời đã cho hắn một cô vợ hiểu lòng người, cô tốt như vậy, hắn cảm thấy mình thật không xứng với cô.Sân bay, Bánh Bao Nhỏ hưng phấn nhìn xung quanh, cái này là lần thứ hai cậu béđược nhìn thấy, cho nên không có chút sợ hãi nào cả, thậm chí cậu bé còn vẫy tay tạm biệt Duệ Húc và Tô Lạc, cóông bà nội ở bên cạnh, cậu bé có thể nói muốn gióđược gió, muốn mưa được mưa, mọi người đều cưng chiều cậu bé, ngay cả vộ chồng nhà họ Lêđi du lịch, cũng muốn đưa cháu trai bảo bối đi theo.“Tên nhóc kia, rời xe cha mẹ lại vui vẻ như vậy sao?” Duệ Húc nhíu nhíu mày, thật không biết tên nhóc này nghĩ cái gì nữa.“Cho nên cha mẹ mới dám đưa nóđi, bằng không, nhất định nó sẽ không chịu rời đi.” Tô Lạc dựa vào người Duệ Húc, nhìn An Đồng ôm Bánh Bao Nhỏ, bất đắc dĩ lắc đầu, đứa con trai này, đúng là nuôi quá tốt rồi.“Như vậy cũng tốt,” Đột nhiên Duệ Húc ôm lấy eo Tô Lạc, “Tên nhóc kia giờ không cóởđây nữa, căn nhà kia chỉ còn hai chúng ta, chúng ta có thể bồi đắp thêm chút tình cảm,” Tô Lạc đưa mắt nhìn hắn, tình cảm của họ vẫn còn phải bồi đắp sao, cô nhìn ra được trong ánh mắt của Duệ Húc khác hẳn trước đây, côđưa tay kéo kéo áo, người đàn ông này vẫn là Lê Duệ Húc lãnh khốc, vô tình sao? Sao cảm giác như biến thành người khác vậy.Máy bay cất cánh, căn nhàđó bây giờ chỉ còn vợ chồng cô, có lẽ cũng nên bồi đắp thêm chút tình cảm.Biệt thự nhà họ Lê, Tô Lạc nhìn tờ lịch trên tường. Bánh Bao Nhỏđãđi với ông bà nội được mười ngày, mỗi ngày cô và Duệ Húc cũng nhận được điện thoại của họ, hiện tại đang ở nước Pháp, nghe nói Bánh Bao Nhỏ rất ngoan, hầu như không phải đểông bà nội lo lắng.Như vậy, Tô Lạc cũng yên lòng, chỉ là… Cô ngồi trên ghế sa lon, nhìn chiếc đồng hồ trên tường, đã muộn rồi, hắn vẫn còn chưa về? Có phải công việc thực sự nhiều như vậy.Cô lấy thức ăn trong nhà bếp, chuẩn bị nấu, khi cô bưng bát mì, ánh mắt lại có chút cô quạnh. Không biết đã là ngày thứ mấy, cũng không biết từ lúc nào, họ dường như lại trở về như hai năm trước.Chiến tranh lạnh… Chỉ là… Họ cũng không có xảy ra cái gì? Vì sao lại biến thành như vậy.Trong phòng, cô vô hồn nhìn bát mì trước mặt, đôi mắt đã mất đi vẻ tươi sáng ngày nào, từ từđi xung quanh nhà, từ khi nào côđã biến thành một người phụ nữ luôn biết chờđợi, còn hắn lại biến thành người đàn ông ít về nhà.Tiếng mở cửa truyền tới, cô vội vàng đi ra, đúng lúc Duệ Húc bước vào, tầm mắt hai người nhìn nhau, lại là cô mở lời trước.“Em làm cơm chiều chờ anh vềăn cơm, nhưng bây giờ chắc đã nguội rồi, không sao, để em đi hâm nóng lại.”Tô Lạc hít hít chiếc mũi, trong lòng có tủi thân, không biết rốt cuộc là làm sao, hắn lại lạnh lùng như thê.s“Không cần, anh ăn rồi,” Duệ Húc lãnh đạm nhìn cô, rồi đi lên tầng, hắn lướt đi như ngọn gió, mang theo mùi hương nước hoa của phụ nữ, không đậm không nhạt, cô dễ dàng ngửi thấy.