Người Chồng Máu Lạnh
Chương 345 :
Ngày đăng: 04:36 19/04/20
“Mẹ sẽ hát cho Đồng Đồng…”“Bà nội cũng có thể hát mà, lúc cha cháu còn nhỏ, cũng rất thích nghe bà nội hát, Đồng Đồng muốn nghe bài gì, bà nội hát cho Đồng Đồng nghe.”Đồng Đồng chớp chớp mắt.“Cửu vui vẻ và sói xám…”Nhất Phàm cứng người, cái gì mà cừu, cái gì sói, bà nhìn thoáng qua chồng mình, VệĐông cũng lắc đầu, ông làm sao biết được đó là bài gì.Cho nên, Đồng Đồng còn chưa được nghe bà nội hát Cừu vui vẻ và sói xám, nửa đêm đã bị trả về bên cạnh Hà Duyên, còn Hà Duyên đã bị giữ lại ở nhà họ Vệ. Bởi vìĐồng Đồng ởđây, cho nên, cô cũng phải ở trong này.Ngày thứ hai… Vệ Thần phát hiện cha mẹ hắn, không ngừng hát những ca từ rất kì lạ, ngay cả hai ông anh của hắn cũng hát những lời kì lạđó.“Mọi người hát cái gì vậy?” Hắn hỏi…“Cừu vui vẻ và sói xám.” Anh cả hắn trả lời, Vệ Thần quay sang hỏi anh hai, “Anh đang hát cái gì vậy…”“Cừu vui vẻ và sói xám,” anh hai hắn cũng trả lời y như anh cả, khóe miệng Vệ Thần giật giật, bọn họđang phát bệnh gì vậy… Hắn nhìn sang cha mẹ mình đang cố gắng tập hát những ca từ này.“Cha, cha cũng đang hát Cừu vui vẻ và sói xám sao?”VệĐông gật đầu một cái, đúng là như vậy…Vệ Phong kéo kéo áo Vệ Thần, “Em cũng phải học đi.”“Sao lại phải học?” Vệ Thần không muốn, vì sao muốn hắn học mấy cái ca từ trẻ con này, hơn nữa, hắn trời sinh cái gì cũng tốt chỉ trừ mấy cái giai điệu nhạc nhẽo, bảo hắn ca hát chi bằng cho hắn đi đánh nhau còn hơn.“Con gái em thích nghe, em có muốn học hay không.” Anh cả Vệ Phong lạnh lùng nói một câu.Sau đó, Vệ Thần chỉ có thểôm điện thoại, điên cuồng tập hát mấy ca từđó, thậm chí còn xem bộ phim hoạt hình đó… Chỉ vì con gái hắn thích.Lê Duệ Húc ngồi ở bàn làm việc, Vệ Thần ngồi ở ghế sa lon, thỉnh thoảng lại hát mấy lời hát trẻ con, nhưng hát thật sự rất khó nghe, mà chỉ có mình Duệ Húc ởđây hứng chịu tất cả, hắn cũng không muốn để vợ mình phải chịu đựng những âm thanh kì quái này nên đã bảo cô ra ngoài…“Húc, anh nói xem, tôi hát cóđược không?” Vệ Thần dừng hát hỏi Duệ Húc. Duệ Húc khẽ mím môi, suy nghĩ một chút.“Rất khó nghe…”“Húc, anh không cần phải thành thực như thếđược không, tôi thực sự là học không vào…” Hắn lại lầm bầm nói, “Hơn nữa, anh còn không biết hát đâu.” Vệ Thần đắc ý nhìn Duệ Húc, Duệ húc không có cách nào ngồi xem phim hoạt hình, từ trước tới giờ, ten này chỉ biết xem tài chính, kinh tế, có khi phim truyền hình cũng không xem…“Tôi thuộc hết rồi…” Duệ Húc khinh bỉ nhìn Vệ Thần.Vệ Thần đột nhiên đứng lên, “Anh đang gạt tôi, Lê Duệ Húc, cái này không đùa được đâu, sao anh biết được chứ…”Duệ Húc lườm hắn, khẽ mím môi.“Bánh Bao Nhỏ thích nghe…”Ngoài cửa, Tô Lạc và Hà Duyên ngồi cạnh nhau, Tô Lạc thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Hà Duyên, dường như trên mặt cô có cái gì, Hà Duyên bị Tô Lạc nhìn tới mức tự nhiên, khẽ nhích sang một bên.“Tô Lạc, sao cô lại nhìn tôi như vậy, tôi làm gì sai sao?” Cô ngẩng đầu hỏi Tô Lạc, côấy cứ như vậy, cô cũng không có cách nào tiếp tục làm việc.Tô Lạc đứng lên, bưng chén trà lên uống, “Hà Duyên, cô thích Vệ Thần.”Hà Duyên lặng người đi một chút, “Không có,” cô khẽ lắc đầu, nhưng giọng nói lại có chút do dự, ngay cả chính bản thân cô cũng không cách nào lừa gạt được.“Nếu không yêu, vì sao lại sinh Đồng Đồng?” Tô Lạc hỏi câu này, Hà Duyên đặt chiếc bút trong tay xuống, “Đồng Đồng là con gái tôi, là con tôi, có lẽ con béđã làm thay đổi cuộc đời tôi, cũng phải trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng con béđã mang đến cho tôi rất nhiều hạnh phúc, cho tới bây giờ, tôi chưa hề hối hận khi đã sinh nó.”“Hà Duyên, côđối với tất cả mọi người lúc nào cũng giữ lễ nghĩa, và giữ khoảng cách, chỉ cóđối với Vệ Thần, lúc nào cô cũng lộ sự chán ghét, cô chán ghét tất cả nơi hắn, nhưng, đôi khi chán ghét lại chính là yêu thích.”“Cô cho Đồng Đồng một cơ hội, vậy còn cô thì sao?” Tô Lạc lại hỏi, trái tim Vệ Thần, bọn họ có thể nhìn thấy, nhưng Hà Duyên luôn né tránh, hai người một người đuổi, một người trốn, giống như cô và Duệ Húc lúc trước, không biết định ồn ào tới khi nào.“Tôi và anh ta không thể nào…” Hà Duyên cúi đầu… Tô Lạc không nói gì, chợt nghe một giọng nói hờn dỗi truyền đến.“Em nói cái gì không thể, vì sao không thể?” Vệ Thần thở phì phì bước tới, hắn giống như vừa ăn phải một quả bom vậy.. Tô Lạc khẽ nhăn trán, nhưng khóe môi cô khẽ cong lên, có lẽ rất nhanh có thể nghe được tin tốt từ họ.Giữa bọn họ, cũng chỉ có Hà Duyên thiếu can đảm để bước tới, cũng giống như cô lúc trước.“Được rồi, tôi đi trước đây,” côđứng thẳng người, lại phát hiện, hai người đang trừng mắt nhìn nhau, từđầu tới cuối không đểý tới cô.Cô khẽ cười khổ, còn nói không phải một đôi, xem đi, trong ánh mắt hai người đâu có người khác đâu.Côđi vào văn phòng Duệ Húc, còn chưa đứng vững đã bị Duệ Húc ôm vào lòng.“Hai nguuời là anh em, sao lại có thể trải qua những chuyện giống nhau như vậy, em nghĩ trong lòng Hà Duyên đã cóđáp án rồi, chỉ là bây giờ côấy vẫn chưa nói ra thôi, không biết khi nào họ mới có thể hạnh phúc ở bên cạnh nhau.”Duệ Húc ôm chặt Tô Lạc vào lòng, “Em không cần lo lắng, Vệ Thần tên đó, không phải một người dễ dàng buông tay như vậy, hơn nữa Hà Duyên cũng đâu phải không thích Vệ Thần.”“Em thật muốn biết lúc đó, bọn họđã xảy ra những chuyện gì?” Tô Lạc dựa đầu vào bờ vai Duệ Húc, Duệ Húc đưa tay vuốt ve mái tóc của cô, “Sau này sẽ biết thôi,” trước mắt hắn cũng không biết gì, cho nên, tha lỗi, hắn không thể thỏa mãn lòng hiếu kì của cô.“Em cảm thấy hơi mệt…” Tô Lạc khẽ ngáp một cái.“Được rồi, anh đưa em đi nghỉ ngơi,” hắn bế Tô Lạc lên, đi vào căn phòng bên trong đãđược sửa chữa lại. Đến nỗi từ bên ngoài nhìn vào, còn tưởng họđã mất tích, đi đâu chỉ có hai người họ biết.“Mẹ,” Đồng Đồng rúc vào lòng Hà Duyên, hai bàn tay nhỏ bé kéo áo cô.“Con sao vậy?” Hà Duyên cúi đầu, vỗ về gương mặt nhỏ nhắn của con gái, bởi vì có rất nhiều người quan tâm, chăm sóc, nên bây giờ, sắc mặt Đồng Đồng đã tốt lên rất nhiều.“Mẹ, Đồng Đồng yêu mẹ, cũng có thể yêu cha sao?” Cô bé nhỏ giọng nói, “Đồng Đồng có thể giống Bánh Bao Nhỏ sao, có cả cha lẫn mẹ?” Dường như cô bé luôn nghĩ, cô bé không bao giờ có cả cha và mẹ, cô bé chỉ có thể chọn một.