Người Chồng Máu Lạnh
Chương 54 :
Ngày đăng: 04:33 19/04/20
“Tôi nghĩ anh không ăn.” Tử Lạc nhợt nhạt cười, như vầy thì tốt rồi, cuối cùng cũng không lo bị lãng phí, cũng không ép mình ăn quá nhiều. “Tôi có nói như vậy sao?” Lê Duệ Húc ngẩng đầu, môi mỏng khẽ cong lên, dường như tâm tình khá hơn mọt chút, thực sự hắn không thích đối mặt với cô gái này, vẫn là ngoài ý muốn, cô làm đồ ăn rất hợp với khẩu vị của hắn. Hắn đặc biệt không thích ăn những thứ nhạt nhẽo, thức ăn có chút hương vị, có thể ăn là được, đồ ăn của cô làm lại có thể trong phạm vi hắn chấp nhận được, cho nên hắn mới đới xử với cô ôn hòa một chút. Tử Lạc khẽ mỉm cười, dường như đã hiểu hơn một chút về cá tính của hắn, người đàn ông này đúng là rất ngang ngược. Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm vào nụ cười trên gương mặt cô, chỉ là lơ đễnh nhìn đôi môi cong cong, có thể mỉm cười là tốt nhất, để hắn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã vô cảm, thật sự rất khó chịu. Ăn hết thức ăn, hắn cảm thấy dạ dày hết sức thoải mái, bởi vì có người giúp việc tới nhà, hôm nay hắn không gọi người đưa cơm đến, đúng là, cô gái này có lẽ là dư thừa, nhưng không phải cũng không có tác dụng gì. Hắn lấy ra một tấm thẻ ném trên mặt bàn, Tử Tô Lạc ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn. Đôi mắt cô mở to, như có những đốm sáng lấp lánh. “Cái này đưa cho cô, thể này không có giới hạn, cô có thể dùng bao nhiêu cũng được.” Lê Duệ Húc đứng lên, đi tới cầu thang lên trên tầng hai, đúng vậy, mặc kệ cho cô có hương vị như thế nào, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn ngồi trên đỉnh Kim Sơn cũng được, hắn sẽ đáp ứng cô. Âm thanh từng bước từng bước chân trên cầu thang truyền tới, khiến cho Tử Lạc cảm thấy có chút đau lòng. Cô cầm tấm thẻ lên xem, nắm chặt thẻ trong tay, trong mắt hiện lên một tầng sương mờ, hôn nhân của cô là để trưng bày sao? Dù cô không chờ mong gì cả, nhưng cô vẫn rất khổ sở. Cô tiếp tục ăn, dường như mỗi lần đều như vậy, cô vẫn luôn cô đơn một mình ăn đồ ăn, thưởng thức những thức ăn do chính mình làm. Thu dọn xong bàn ăn, cô đi lên tầng, sắc trời bên ngoài chỉ có một màu đen, đây là ngày tân hôn đầu tiên của cô, thật đơn giản cũng thật yên bình. Cô lại nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt kia, rồi đi về phòng mình. Ngày mai, ngày mai cô có thể đi làm chứ, mở ngăn kéo, cô nhìn chiếc thẻ bạch kim được cất kĩ, thứ cô muốn không phải thứ này, cái cô cần cũng không nhiều lắm, cô đã có đủ rồi, cô nhìn quanh căn phòng, tường màu trắng, chiếc đèn thạch anh xinh xắn treo trên trần nhà, trên vách tường cũng có, từ cửa sổ, gió nhẹ nhàng đưa vào mùi thơm mát dịu, còn có chút hơi nước. Ánh trăng mờ ảo, như một giấc mộng. Bỗng nghe được tiếng động lạ, cô vội chạy ra cửa sổ, kéo chiếc rèm sang bên, người đang bơi trong bể bơi nhân tạo rơi trong mắt cô. Nước trong bể bơi bị gió thổi tạo thành những gợn sóng lung linh, những vòng tròn lan rộng ra, ngọn đèn xung quanh khiến bể bơi giống như ban ngày. Một trận gió thổi qua, mùi hương hoa hồng bay tới ngào ngạt. Nước trong hồ xao động, người đàn ông trong nước bơi lên, hắn lau chút nước trên mặt, có thể nhìn thấy từ đầu đến lồng ngực, làn da màu đồng dưới ánh đèn như những đốm lửa nhỏ lấp lánh trên người. Hắn bơi về phía trước, tư thế thuần thục tuyệt đẹp, hai chân đập nhẹ trong nước, đẩy người về phía trước, cơ thể bóng loáng mạnh mẽ, vô cùng gợi cảm.