Người Chồng Máu Lạnh

Chương 69 :

Ngày đăng: 04:33 19/04/20


Cô đi lên tầng, đi tới gian phòng của mình, gian phòng kia, hắn vẫn ở trong đó. Đóng cửa lại, cô nằm lỳ trên giường, không biết vì cái gì, cô có cảm giác đau xót. Bên ngoài truyền tới tiếng nước, cô mở mắt ra, đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy người đàn ông kia bơi trong nước, hắn hình như rất thích bơi lội, mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy, cô ngồi bên cửa sổ, cứ như vậy nhìn, nơi này ngoài trừ hắn ra chỉ có mình cô. Cô cô đơn, mà cô cũng không biết, hắn cũng cô đơn sao? Không biết câu nói kia của hắn có tính hay không, nhưng nơi này quả nhiên không xuất hiện một cô gái nào nữa. Cô cứ như vậy nhìn hắn không chớp mắt, bởi vì ở đây không còn ai ngoài hắn, cô cũng chỉ có thể nhìn hắn hoặc nhìn chính mình, nơi này yên tĩnh khiến cho người khác ngạt thở, cô cũng chỉ nhìn hắn để tìm ra hơi thở. Có lẽ trái tim cô đã bắt đầu nghẹn thở. Đôi mắt cô tình cờ nhìn thấy Lê Duệ Húc nổi lên mặt nước, cô thấy được dưới ánh đèn, nước trước ngực hắn rơi xuống hồ, làn da màu đồng trở nên rõ ràng sáng bóng, rất gợi cảm, cô nhẹ nhàng thở dài, sau đó quay lưng, ngón tay đưa nhẹ, bức màn buông xuống. Cái gọi là phi lễ chớ nhìn, hay tại bức màn dày khiến cho cả phòng tối lại, cũng yên tĩnh đi nhiều, giống như chỗ ở trước của cô, chỉ có thể im lặng sống. Cô nằm trên giường, cũng ngẫu nhiên nghĩ tới Ôn Vũ Nhiên, vẻ mặt vẫn có sự yêu thương, nhưng chỉ có yêu, đủ sao? Cô ngủ mơ màng, cũng nằm mộng, mơ thấy những ngày tháng họ đã ở bên nhau, nhưng đưa tay ra muốn chạm vào, cái gì cũng không có. Ánh nắng sớm chiếu thẳng vào phòng, rọi lên người cô, cô đưa tay che lấy đôi mắt, không biết có phải đêm qua ngủ quá muộn, cô không có cách nào tỉnh dậy, cô muốn xoay người tiếp tục ngủ, lại bị một trận âm thanh tiếng đập cửa hù dọa. Cô vội vàng ngồi dậy, xoa hai mắt mình, sau đó xuống giường đi mở cửa. Cửa mở, trước đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của cô, người đàn ông kia đã mặc quần áo chỉnh tề, hắn có chút khó chịu nhìn chằm chằm áo ngủ trên người Tô Lạc, cũng không biết đã bao nhiêu năm, màu sắc đã phai nhạt, tóc của cô vì ngủ nên có chút rối, ánh mắt mông lung, thỉnh thoảng còn đưa tay dụi mắt, cái miệng nhỏ khẽ mở, còn ngáp một cái, hắn nhìn cô, khóe môi khẽ cong, hình như hắn đã dậy sớm, bởi vì hắn có thói quen làm việc sớm. Cho nên, buổi sáng hắn dậy rất sớm, bây giờ thêm cả thói quen mỗi ngày sẽ ăn bữa sáng cô làm, nghĩ tới hôm nay sẽ không được ăn, hắn có chút không thoải mái, có lẽ vì ba bữa được ăn đầy đủ, gần đây dạ dày hắn rất thoải mái, so với trước có tinh thần để làm việc hơn nhiều. Lê Duệ Húc buông tay xuống, hắn lắc lắc đầu, tự nhiên đem tay đặt lên mái tóc rối của cô, tuy rằng rất tối, nhưng rất mềm mại, mùi hương của dầu gội, không giống mùi nước hoa của cô gái khác, rất dễ chịu, không gắt mũi.