Người Có Từng Yêu Ta Chưa?

Chương 19 : Hỏi rõ

Ngày đăng: 18:24 19/04/20


Hắn nhíu mày nhìn Ảm Tịch, nàng ta liền chột dạ cúi đầu, hắn tung một chưởng khiến Ảm Tịch bay về phía sau, va mạnh vào một cây đại thụ rồi hộc ra một ngụm máu tươi, khó nhọc bò dậy, nhìn hắn van xin:



-Thượng... tiên...



Hắn chẳng buồn nhìn đến rồi phất tay, Ảm Tịch liền hóa thành một màn kim quang chui vào tay áo.



Nàng nặng nhọc mở mắt, thấy mình đang nằm trong phòng, mơ hồ nhìn xung quanh liền giật mình, sư phụ bằng xương bằng thịt đang ngồi bên cạnh, đưa tay lên dụi rồi lại dụi mắt, vẫn chẳng thay đổi, đây... có phải là giấc mơ không vậy?



-Tỉnh rồi thì không nên cử động nhiều đâu, bệ hạ!



Hai tiếng “bệ hạ” này nàng nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng lời thốt ra từ người sao thật xa lạ:



-Bệ hạ là trúng Huyễn Xà độc, tuy từng nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nay độc đã được giải nên người không cần quá...



-Sư phụ!



Không để hắn nói hết, nàng lập tức chặn lại, hai tiếng “sư phụ” bật ra như chất chứa bao nỗi niềm thương nhớ, những tâm tư lẫn nỗi thống khổ bấy lâu:



-Người... có còn... xem con là đồ đệ của người không?



Hắn đờ người vì câu hỏi đột ngột của nàng, tưởng chừng như đơn giản, nhưng với hắn lại khó khăn biết bao:



-Dĩ... dĩ nhiên!



-Nếu vậy thì hai tiếng “bệ hạ” của người, con không thể nhận đâu, người cứ gọi con là Nghi nhi như trước đây, có được không?



-Được rồi, Nghi nhi, con không nên cử động nhiều, dù độc đã được giải nhưng vẫn còn sót lại một ít, nên tránh vận công lực...



-Con hiểu rồi!



Giọng người nói ra thập phần lo lắng, khiến nàng vui không thể tả, có thể nghe được những lời quan tâm này của người, bị thương cũng đáng lắm!



-Tiểu muội muội, trong mắt chỉ có sư phụ thôi sao?



Thiên Bảo ngồi phía xa bất bình lên tiếng, nàng khó nhọc ngồi dậy, nhìn khắp phòng, không chỉ có Thiên Bảo mà còn có Nhi Song, Nhất Phiêu và Huyền Linh cũng ở đây. Mỉm cười tạ lỗi, nàng nhẹ giọng nói:



-Thực xin lỗi, ta nhất thời không để ý mọi người cũng ở đây!



Trước nụ cười bất ngờ này, có ba kẻ đã trở thành tượng đá, vì chưa thể miễn dịch! Thiên Bảo chỉ có thể tiếp tục oán than:



-Aiz... nữ sinh ngoại tộc... ta làm mọi cách để muội cười, thậm chí giả ngốc cũng đã thử qua, vậy mà khó khăn lắm muội mới chịu cười cho ta xem, bây giờ có sư phụ muội ở đây liền cười đến quên cả trời đất...
Hắn rút ra một chiếc khăn tay, trao cho nàng. Nàng đưa tay đón lấy, bên trên có thêu một cái tên bằng chỉ vàng tỉ mỉ, rõ ràng là chiếc khăn tay đã mất tăm mất tích của nàng.



Không ngờ sư phụ cũng nhớ nàng, còn lấy cớ mang trả khăn tay để đến thăm nàng, trước giờ nàng chưa từng nghĩ sư phụ cũng có nét... đáng yêu đến vậy!



-Quả thực nhọc công người rồi!



Rồi tâm tình nàng chợt lắng lại:



-Nhưng mà lần này, con cũng quá vô dụng rồi, rõ ràng đã được đả thông kinh mạch, tu vi nâng cao, vậy mà vẫn đấu thua làm mất mặt người...



-Ta không phải đã từng nói rồi sao? Con chưa từng làm chuyện gì mất mặt ta, lần này là vì Ảm Tịch giở trò, tẩm Huyễn Xà độc lên kiếm, chỉ cần chém trúng con thì lập tức sẽ ăn mòn lục phủ ngũ tạng, hủy hoại chân nguyên, cũng may vi sư đến kịp, con lại ở cảnh giới tri vi nên mới thuận lợi giải độc.



-Lần này quả thực nhờ sư phụ cứu mạng.



-Được rồi, không nói chuyện này nữa, ta còn nghe Nhi Song nói lúc đó con đã định thi triển Thái Bạch Chân Quyết, có thật không?



-Con lúc đó chỉ là bấn quá làm liều, vẫn chưa hoàn thiện...



-Rất tốt, con có thể lĩnh ngộ được chân pháp này là điều tốt, nếu tập trung tu luyện, tiền đồ là không thể hạn lượng, tuy nhiên... chân pháp này hao tổn nguyên khí, lệ khí rất lớn, nếu người dùng tâm không tịnh tất sẽ sinh phản phệ, có hại đến tu hành. Ta muốn nhắc con, sau này nếu không phải là chuyện cấp bách thì tuyệt đối đừng nên dùng tới, con hiểu ý ta chứ?



-Đa tạ sư phụ đã chỉ điểm



-Tốt



-Hay để con đưa người đi tham quan Hoàng cung...



Lời nói ra nàng liền muốn rút lại, sư phụ đã không còn là phàm nhân, những thứ vinh hoa phú quý trước mắt chỉ là hư ảo, có gì đáng xem chứ?



-Không cần, con vừa bị thương, không cần thiết thì đừng đi lại, vả lại... trong mắt vi sư bây giờ... còn có thể có tuyệt cảnh nào nữa sao?



Nàng ngẩn người, không hiểu câu nói cuối cùng của người là có ý gì.



Hắn lắc đầu rồi dịu dàng nói:



-Con nghỉ ngơi đi, ta còn có vài việc cần làm.



-Vâng.



***************************