Người Có Từng Yêu Ta Chưa?

Chương 22 : Thiên địa hiền tài

Ngày đăng: 18:24 19/04/20


Sau khi Nhất Phiêu và Huyền Linh rời khỏi, mọi việc trở lại như thường ngày. Nàng nghiêng đầu lắng nghe các đại thần bẩm báo, thỉnh thoảng gật đầu biểu hiện thái độ:



-Khởi bẩm bệ hạ, dịch bệnh có thể xem như tạm lắng xuống, việc an táng cho dân chúng ở ngoại thành cũng đã được dàn xếp ổn thỏa.



-Bệ hạ, về phần dân chúng tị nạn, đã được đưa về quê cũ tiến hành xây dựng lại nhà cửa.



Nàng gật đầu hài lòng, nhẹ nhàng cất tiếng, uy nghiêm mà vang vọng khắp chính điện:



-Tốt lắm, trẫm ra lệnh miễn thuế ba năm, toàn bộ Hoàng cung đều phải cắt giảm chi tiêu. Lần trước tịch thu được toàn bộ gia sản của Mạc Thừa tướng đã có một khoản không nhỏ, Tống tướng quân...



-Có hạ thần!



-Trẫm lệnh cho khanh đích thân đi đốc thúc xây dựng lại nhà cửa, mang số gia sản tịch thu được cùng với ba trăm vạn lượng bạc đi cứu trợ cho dân chúng.



-Thần lĩnh chỉ!



-Còn nữa, nay giang sơn đổi chủ, quốc gia vừa trải qua đại nạn, nguyên khí đại thương, cần phải chiêu mộ nhân tài giúp trẫm giữ vững cơ nghiệp. Nay trẫm ban chiếu chỉ, phàm là người có tài, lập công báo quốc, không luận xuất thân mà lập tức trọng dụng, chiếu theo công trạng mà ban tước phong quan!



Khắp chính điện dậy lên những tiếng xì xào bàn tán, một lão quan tiến lên phía trước nói ra suy nghĩ của mọi người:



-Bệ hạ, khẩn xin bệ hạ tam tư, điều này tuy gấp nhưng lại không thể tùy tiện, đột ngột như vậy ắt sẽ gây rối loạn....



Lại có một người khác, người này tướng mạo còn khá trẻ nhưng phẩm hàm lại cao hơn vị lão quan kia một bậc.



-Bệ hạ, hiện nay nguyên khí quốc gia đại thương ai nấy đều biết rõ, nhưng thứ thường dân bình thường lại có thể tùy ý làm quan, há chẳng phải đi ngược lại với những gì các tiên đế đã làm hay sao?



Thiên Bảo đứng bên cạnh nàng nghe thấy những lời đó, thầm than không ổn trong lòng, vị đại thần kia... thật xấu số.



Hắn ngồi đó, nhíu mày chờ đợi phản ứng của nàng.



Nàng cả người run lên vì giận, tay đập mạnh vào ngai vàng vang lên một tiếng “chát” khô khốc rồi lớn tiếng:



-Xưa có câu “Anh hùng chớ luận xuất thân”, ngươi là người kẻ khác cũng là người, sinh ra trong gia đình quyền quý hay thường dân là ngươi có quyền lựa chọn sao? Cứ ôm khư khư cái lề lối cổ hủ đó thì không cần đến ngoại bang xâm lấn, Hoàng Khánh này cũng tự khắc sụp đổ!



Xung quanh nhất thời trở nên tĩnh lặng, đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, phong thái uy nghiêm cùng nộ khí mà nàng toát ra đè nặng lên họ một luồng áp lực khó tả.



Thiên Bảo mỉm cười hài lòng, thầm thở phào nhẹ nhõm “Nếu là trước đây với tính cách nóng nảy của nó, hẳn sẽ lập tức lao đến đập cho vị đại thần kia một trận không thấy ngày mai, nay đã biết tự kiềm chế, giỏi lắm! Mà không biết nó bị ảnh hưởng từ ai mà nóng tính như vậy?” (Không phải là từ ngươi sao? -_-)



Thiên Bảo ho khan mấy tiếng rồi nhẹ giọng:



-Bệ hạ bớt giận!



Nàng thả lòng người, thở ra một hơi dài, giọng điệu vẫn gắt gao nhưng đã có mấy phần dịu đi:
Thiên Bảo bước xuống vài bước, rồi quỳ xuống trước nàng:



-Bệ hạ, khẩn xin bệ hạ ban lệnh cho hạ thần dẫn quân chinh phục ngoại bang!



Nàng quay mặt đi giận dữ trả lời:



-Không được!



-Bệ hạ, xin lấy đại cục làm trọng!



Nàng im lặng hồi lâu rồi quay lại, ánh mắt lo lắng nhìn Thiên Bảo:



-Huynh đứng lên trước đi...



-Nếu bệ hạ không đồng ý, thần sẽ quỳ ở đây đến khi người chịu phê chuẩn.



-Trẫm chỉ còn huynh là người thân nhất, nếu... nếu lỡ huynh có mệnh hệ nào, huynh nói trẫm làm sao sống tiếp đây?



Thiên Bảo ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt kiên định:



-Ta cũng chỉ còn mình muội, muội mà có mệnh hệ nào, ta phải làm sao ăn nói với Tứ đệ, với con dân Hoàng Khánh đây?



-...



-Chỉ là một Ly Quốc, không đến mức ép vua một nước như muội phải ra mặt, như vậy không khác nào nói với người ngoài rằng dưới trướng muội không còn ai có thể dùng được, muội không thấy như vậy là tự dè bỉu chính mình sao?



-Nhưng mà...



-Không nhưng nhị gì hết, ta là một Tướng lĩnh, thống lĩnh ba quân, ra trận như cơm bữa, chút quân nhỏ nhoi của Ly Quốc cũng không xử lý được thì còn sống trên đời làm gì?



Nàng cắn môi đến mức sắp bật máu, miễn cưỡng ra lệnh:



-Thiên Bảo Thân vương tiếp chỉ!



-Thần tiếp chỉ.



-Ly Quốc gây điều càn quấy, nay lệnh khanh mang tám mươi vạn quân tinh nhuệ đi thảo phạt, cho chúng nếm mùi thất bại!



-Tuân chỉ!



Rồi nàng phất áo, loạng choạng đi vào bên trong.