Người Có Từng Yêu Ta Chưa?
Chương 24 : Bát Tinh trấn
Ngày đăng: 18:24 19/04/20
Trên đường đi, hai người dừng lại ở một quán nước ven đường.
Nơi này khá vắng vẻ, ngoại trừ hai người họ cũng chỉ có thêm hai lão nông khác dừng uống nước từ trước. Không lâu sau, lại có một nam tử tuổi chừng hai mươi, xách theo tay nải bước vào, lớn tiếng:
-Ông chủ, cho chén nước đi!
Hai lão nông dường như nhận ra người quen, liền gọi lại:
-A Lăng?
-Tạ lão bá, Tạ thúc, uống nước sao?
-Hà hà, hôm nay xong sớm, liền đến ủng hộ ông chủ Hà đây.
Ông chủ bên trong nghe thấy, lớn tiếng trả lời:
-Đa tạ a!
-A Lăng, ngươi đi đâu đó?
-Con à? Con đang lên trình quan phủ.
-Nhà ngươi có chuyện gì sao, sao lại lên quan?
Nam tử được gọi là A Lăng đến ngồi cùng hai người, uống một ngụm nước lớn rồi trả lời:
-Hai người không biết sao? Hoàng thượng ban chỉ, chỉ cần là người có tài, liền lập tức trọng dụng, con có đôi chút chữ nghĩa, lên quan trình diện, hy vọng có một chức quan nhỏ, nuôi mẹ già, rạng rỡ tổ tông!
-Thật vậy sao? Quá tốt rồi, ngươi từ nhỏ thông minh lanh lợi, nhất định sẽ được để mắt tới.
-Đa tạ lão bá, lần này thật sự quá tốt, Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, liền tuyển quan lại, còn là không phân gia thế, nhìn xa trông rộng, quả là cơ hội hiếm có!
-Ngươi cố gắng làm cho tốt, thuế má còn nặng nề, mẹ ngươi còn chờ ngươi chăm sóc.
Nàng vừa nghe liền biến sắc, lệnh bãi thuế đã ban hành từ lâu, sao còn “thuế má nặng nề”? Tò mò nghe thêm một chút, liền nghe được:
-Phải rồi, Tổng trấn hách dịch như vậy, liên tục đòi đóng thuế, Hoàng thượng đó, không lẽ chỉ lo được chuyện sau này, chuyện trước mắt không thèm nhìn đến sao?
-Đừng có nói lớn, nếu không sẽ liên lụy cả nhà đó.
Nàng không nhịn được mà đi đến trước mặt họ, lễ độ hỏi thăm:
-Ba vị, xin làm phiền một chút!
-Hà Quang từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, lại là độc tôn, được y cưng chiều hết mực, ngày ngày ra vào chốn hồng lâu trêu hoa ghẹo nguyệt, nên vẫn chưa thành gia lập thất.
-Có lẽ Hà Quang này chính là kẻ được Huyền Linh nhắc đến, quả không sai. Phải rồi, khanh đi tìm hiểu thử, có một học trò tên là A Lăng, gia cảnh thế nào?
Diệp Phúc liền mỉm cười:
-Chuyện này thần cũng đã dò hỏi trước, biết bệ hạ sẽ hỏi nên không dám để người chờ đợi.
-Tốt lắm, nói trẫm nghe xem!
-Y tên Dương Lăng, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, mẹ là Liễu thị, cha y là một người hay chữ nhưng thi rớt mấy năm liền, không may qua đời khi y vừa tròn 8 tuổi, thường ngày y hiếu thuận nuôi mẹ, tư chất từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn lễ phép, là một người chính trực.
-Xem ra là một nhân tài hiếm gặp đây...
-Bệ hạ muốn dùng sao?
-Nếu đã là nhân tài, lý nào lại không dùng, nhưng phải qua một vài kiểm chứng nữa của trẫm, y mà qua được, nhất định có tiền đồ.
-Bệ hạ anh minh.
-Khanh làm tốt lắm, Lưu Hổ cũng đã về đến rồi.
Hai người nhìn ra cửa, một nam tử vừa bước vào, người này thân hình to lớn, nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn, không có một chút nặng nề, cơ bắp rắn chắc thoáng lộ sau hắc y. Chính là một cao thủ dùng đao, trước khi gặp Thiên Vũ, là một thổ phỉ.
Lại nói đến làm thế nào Thiên Vũ suốt ngày ở trong cung lại có thể gặp được cả hai người, Lưu Hổ là do bất hạnh cướp trúng Thiên Bảo khi đi chơi bên ngoài, bị y bắt về, lại được Thiên Vũ giữ lại trọng dụng. Diệp Phúc, là một sát thủ, đương nhiên là khi đi ám sát, liền vô tình bị Thiên Bảo bắt gặp, bị y lôi về như tù nhân! Không hiểu là bất hạnh, thiên định hay nên nói thế nào...
Lưu Hổ đến trước nàng, làm một thái độ giống như Diệp Phúc, cúi đầu cung kính:
-Bệ hạ!
-Thế nào rồi?
-Khởi bẩm bệ hạ, không phải không có người đến kiểm tra, là Hình bộ thượng thư Hà Công Trịnh đại nhân đích thân đến, nhưng giữa đường gặp phải thổ phỉ, trục trặc nên chậm trễ, nay mai mới đến được đây.
-Có chuyện như vậy sao? Được rồi, khanh mau đến hội cùng Hà đại nhân, hộ tống ông ấy đến đây bình an vô sự!
-Dạ!
-Diệp Phúc, khanh cũng lui đi, nếu cần trẫm sẽ gọi!
Hai hắc y nhân gật mạnh đầu tuân mệnh, lập tức biến mất vào màn đêm...