Người Có Từng Yêu Ta Chưa?
Chương 31 : Thắng trận hồi kinh
Ngày đăng: 18:24 19/04/20
Sau khi các vị tướng lĩnh đã rời khỏi, nàng liền lôi Thiên Bảo vào bên trong soái trướng:
-Ái... bệ hạ à, người muốn cưỡng ép dân nam cũng không cần mạnh tay như vậy đâu mà!
-Cưỡng cưỡng cái đầu huynh, xem sắc mặt của huynh đi, đến nước này còn đùa được?
-Ta không sao, muội nhìn coi, ta còn đứng vững được!
Thiên Bảo buông nàng ra, cố gắng đứng thẳng dậy, không ngờ liền loạng choạng muốn ngã, nàng vội đưa tay đỡ lấy, miệng vẫn giữ giọng trách cứ:
-Thấy chưa? Còn cố nữa không?
-Haha, được rồi, không dám nữa...
Nàng đỡ y ngồi lên giường, giúp y thay chiến bào, trung y thấm đẫm màu máu bị nàng nhíu mày cẩn thận cởi ra:
-Bị thương thế này, còn dám ngoan cố?
-Tiểu muội muội à, nếu muốn mắng, có thể để sau không? Ta nghe muội mắng thật sự muốn ong cả đầu!
-Được được, ngoan ngoãn ngồi yên, muội không nói nữa!
Nàng nhẹ nhàng dùng khăn nóng lau đi máu trên người Thiên Bảo, lau đến đâu lộ ra vết thương sâu đến đó. Sau lần này, nàng quyết không để y mạo hiểm nữa, dù có bắt nhốt hay đánh ngất, nhất định không để y bước chân vào tử lộ!
Nàng thả cái khăn lông từ trắng thuần trở thành đỏ vào chậu nước bên cạnh. Nước bên trong liền trở thành một màu đỏ loang lổ. Nàng cẩn thận bôi thuốc rồi băng bó sau đó đỡ Thiên Bảo nằm xuống giường, giọng ra lệnh:
-Huynh nằm yên nghỉ ngơi đi!
-Tuân lệnh!
Nàng thở dài, vị ca ca này... chưa chịu lớn sao?
Ba ngày sau, cả doanh trại chuẩn bị đón sứ giả từ Ly Quốc.
Đoàn sứ giả chỉ có trên dưới mười người, hai người đại diện bước vào soái trướng.
Cả hai đi giữa hai hàng tướng lĩnh tỏa ra đầy sát khí, lại giật mình khi nhìn lên, một nữ nhân toàn thân vận chiến bào trắng toát, áo choàng đỏ rực khẽ lay động, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống hai người. Hai bên nàng còn có một vị đại hán cao lớn và một vị công tử cầm chiết phiến (Lưu Hổ và Diệp Phúc) cũng tỏa ra một luồng sát khí nặng nề.
Khi nàng ngồi xuống, sát khí bên trong soái trướng tan đi không một dấu tích, nhưng ngược lại càng tăng thêm áp lực cho hai người bên dưới. Một trong số hai người cúi đầu hành lễ, hành động này bình thường sẽ bị cho là sỉ nhục quốc thể (đại diện một nước cúi đầu trước nước khác là sỉ nhục quốc thể), nhưng họ là một nước bại trận lại là kẻ khai chiến, nói sao đi nữa cũng là thế hạ phong, vậy mà nàng lại là người mở lời trước:
-Các vị sứ giả đi đường xa đến, không kịp chuẩn bị chu đáo, thật thất lễ! Trẫm tạ lỗi với các vị!
Thất lễ? Thư báo đã đến từ hai ba ngày trước, không kịp chuẩn bị mới lạ! Nhưng không ngờ, lời đồn quả không sai, tân đế của Hoàng Khánh là một nữ nhân, hơn nữa còn là một tuyệt sắc giai nhân. Trưởng sứ chân mày giật giật, tuy vậy, không hổ danh sứ thần, dù trong lòng đầy khó chịu nhưng vẫn giữ được nét mặt hòa nhã:
-Bệ hạ không cần áy náy, bổn sứ đến quý quốc là để cầu hòa, hy vọng con dân lưỡng quốc ở biên giới có thể chung sống...
-Vậy chúng ta vào vấn đề!
Không để trưởng sứ nói hết câu, nàng thẳng tay cắt ngang:
-Còn không xem lại mình? Mấy ngày trước là ai thậm chí không thể đứng vững?
-Đó là chuyện của mấy ngày trước... bây giờ là bây giờ!
-Được, khỏe rồi chứ gì? Tốt, để cho trẫm không trở thành kẻ nói dối, sự vụ cần phải xử lý, giao cho Thân vương!
-Cái... Được! Tốt rồi, muội muội ta giỏi rồi...
Mấy kẻ chứng kiến nhịn cười đến nội thương, nhìn nét mặt đau khổ của Thiên Bảo giống như đang nói “Ta thật giỏi, cái miệng hại cái thân rồi!”
-Các khanh, Hoàng Giang chi chiến kết thúc thắng lợi, mau loan truyền tin này về kinh thành, cho dân chúng cùng chung vui, sắp xếp cho dân thành Trường Ca quay lại thành. Hai ngày nữa sẽ hồi kinh!
-Dạ! Bệ hạ anh minh! Hoàn Thiên đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Khắp soái trướng vang vọng tiếng tung hô, vị vua mà ai nấy đều tôn sùng...
Sau khi rời khỏi doanh trại Hoàng Khánh, Thác Bạt từ đầu đến cuối đều làm bộ mặt như khổ đại cừu thâm, khiến ai nấy đều phải tránh thật xa, viên trưởng sứ đánh bạo đến gần:
-Tướng... tướng quân? Nữ nhân đó...
-Nàng ta không phải một kẻ tầm thường, không ngờ trên đời lại có một người như nàng ta vậy!
-Chuyện đó...
-Hoàng Khánh có được nàng ta trị vì, e rằng bất cứ quốc gia nào... mười năm sau cũng không thể thắng một cuộc giao tranh!
-Có phải là hơi quá không? Hạ thần thấy... nàng ta chỉ là kẻ kiêu ngạo...
-Nàng ta đủ mạnh để kiêu ngạo, một kẻ yếu đuối như các ngươi sẽ không thể nào hiểu được!
Y dừng một chút, lại tiếp tục nói với trưởng sứ:
-Những gì diễn ra bên trong soái trướng, đều đã được nàng ta sắp đặt dự đoán sẵn!
-Ngay cả việc... ngài trà trộn?
-Đó là điểm mấu chốt, với sự xuất hiện của ta, nàng ta đã nắm chắc phần thắng trong tay. A~ không ngờ ta lại đánh giá thấp nữ nhân này!
-Tướng quân... còn điều kiện...
-Ta sẽ đích thân bẩm báo với Hoàng thượng!
-Nhưng quốc khố sẽ...
-Hừ! Mấy kẻ đó... không dám gặp nạn bỏ chạy đâu! Nếu không ta lập tức đến tận Hoàng cung của chúng!
Trong mắt Thác Bạt, mấy tên Hoàng đế ngu muội kia hoàn toàn không thể sánh bằng một góc váy của nữ nhân đó...