Người Có Từng Yêu Ta Chưa?
Chương 5 : Tu tiên sơ khởi
Ngày đăng: 18:24 19/04/20
Ba người đến lớp học khá sớm nên lớp học còn vắng vẻ, Huyền Linh đúng là quen biết rộng, từng người bước vào đều được cô nàng giới thiệu rất cặn kẽ.
-Hai người có thấy cô nương vận kim y ở phía kia không?
-Thấy rồi, cô nương đó... có chuyện gì sao?
Hai người nhìn theo hướng tay Huyền Linh, ở phía đó có một cô nương vận kim y nổi bật lên giữa đám người vây xung quanh, trên môi luôn ngự một nụ cười kiêu ngạo, những người xung quanh nàng cũng bắt đầu bàn tán, ca ngợi nàng ta không ngớt lời, Huyền Linh nhỏ giọng:
-Nàng ta là Ảm Tịch, là đệ tử của Thiên Kim thượng tiên.
-Đệ tử của Thiên Kim thượng tiên sao lại học cùng chúng ta?
-Không biết nữa, nàng ta chỉ mới chính thức bái sư cách đây một tháng, nhưng nghe nói bị Thiên Kim thượng tiên bắt học cùng người mới.
-... Tiếp tục đi.
Nàng gật gù rồi nói giống như ra lệnh, tuy Nhi Song đã nghe quen nhưng bá tính bình thường sao có thể dễ dàng bỏ qua, chỉ là Huyền Linh lúc này không hề để tâm...
-Nghe nói nàng ta là ái nữ của một vị đại thần trong triều đình, chính vì vậy nên rất hống hách, không xem ai ra gì. Ta ghét nhất là con nhà quan... A! Xin lỗi... Ta không phải nói hai người...
Huyền Linh vừa bày tỏ thái độ thì chợt nhận ra mình đã thất thố, cảm thấy thực xấu hổ vô cùng. Nàng chỉ xua tay trả lời:
-Không sao... Ta biết ngươi không có ý đó!
-Vậy... hai người cũng từ kinh thành đến, có biết nàng ta không?
-Không biết... Cha ta cũng chỉ là quan nhỏ thôi, cơ hội vào triều cũng không có bao nhiêu, làm sao biết được!
Nàng cố gắng nhập vai hết mức có thể...
-Nè, ta thấy nha, hai người tuy là con nhà quan nhưng không giống như đám người đó, rất thoải mái lại dễ nói chuyện, ta rất thích hai người!
Nàng vội xua tay, cũng may Thanh Hiên thượng tiên phản ứng nhanh, kịp thời thi pháp nếu không nàng bây giờ không chết cũng là gãy hết mấy cái xương, cái mạng nhỏ suýt chút không còn rồi. Nàng đưa mắt nhìn Ảm Tịch, nàng ta đã đáp xuống, nhìn nàng mà đắc ý.
-Bản thân mới vừa học bay, đã kiêu ngạo bay lên cao, giờ thì hay nhỉ, suýt chút mất mạng rồi?
-Ngươi nói cái gì? Vừa rồi không phải tại ngươi...
-Tại ta cái gì? Là nàng ta không chịu chú ý, bây giờ quay sang đổ cho ta, có phải quá bất công rồi không?
-Ngươi...
-Nhi Song! - Nàng lên tiếng ngăn lại.
-Nghi tỷ, tỷ...
Nhi Song bị nàng trừng mắt cảnh cáo, đành bất đắc dĩ ngậm miệng.
-Ta không sao, là lỗi của ta, đừng có mắng người lung tung.
Nàng nhìn biểu hiện vừa rồi của Ảm Tịch, nàng có thể chắc chắn nàng ta đang đố kị, nhưng thứ nàng nghĩ không ra chính là... nàng đã làm gì để nàng ta đố kị chứ?
Tại sao nàng có thể biết nàng ta là đang đố kị? Không phải là quá rõ ràng rồi sao? Ánh mắt của nàng ta là ánh mắt nàng thường xuyên nhìn thấy từ các vị phi tần của phụ hoàng, với những ánh mắt đầy hận ý như vậy, nàng đây, nhìn suốt cũng thành quen rồi.
Nàng mệt mỏi đến một góc ít người, nằm xuống trên bãi cỏ, ngắm mây trôi lãng đãng trên trời, nhưng bây giờ, tại sao trong tâm trí nàng chỉ hiện lên gương mặt của Tử Thiên thượng tiên, không cách nào xoá bỏ. Nàng chỉ mới gặp người có một lần, tính đến nay cũng xem như là hai lần đi, vậy mà tại sao nàng lại không thể xoá bỏ người ra khỏi tâm trí?
----------
Giờ học cuối cùng là của Nhất Phiêu sư huynh, là học kiếm pháp, nàng trước đó cứ nghĩ, giờ học này sẽ rất thoải mái, bởi kiếm nàng đã luyện tập từ nhỏ, còn luyện rất gian khổ, kiếm phổ nàng cũng thuộc cả rồi, nhưng không ngờ lại bị Nhất Phiêu sư huynh đó soi đến tan nát, không bắt được lỗi này thì lại bắt lỗi kia, phạt nàng hết chẻ củi gánh nước, lại xoa bóp đấm lưng, thực không khác gì nha hoàn mà!
Nàng đột nhiên lại có suy nghĩ, người này rốt cục có muốn nhận nàng làm đồ đệ không? Nhưng dù cho có đi chăng nữa nàng cũng sẽ không, tuyệt đối không làm đồ đệ của hắn! Bây giờ nàng chỉ là một đệ tử bình thường mà hắn đã ra tay không thương tiếc như vậy, làm đồ đệ hắn rồi, ai dám đảm bảo hắn sẽ không giở những trò không bằng cầm thú ra với nàng?