Người Đàn Bà Không Khóc
Chương 14 :
Ngày đăng: 11:26 18/04/20
Khoảng một tiếng sau bác sĩ đi ra và thông báo bà Nguyệt đã qua cơn nguy kịch.
- Nếu vừa rồi không đưa đến viện kịp thời thì e là ca cấp cứu sẽ khó khăn hơn vì một vùng sọ đã bị tổn thương.
Ngà gật đầu như đã hiểu:
- Vậy sau này có để lại biến chứng gì nhiều không bác sĩ?
- Trước mắt là trí nhớ sẽ bị ảnh hưởng. Để bà ở lại viện một thời gian để chúng tôi theo dõi thêm, nếu không có vấn đề gì thì gia đình có thể yên tâm đưa bà về.
Trang mỉm cười, cúi gập người:
- Tốt quá rồi, cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ gật đầu:
- Giờ gia đình ra phòng hồi sức nhé.
Ngà, Trang và Minh im lặng bước đi. Không ai lạ lùng gì về chuyện tại sao ông Phạm lại đẩy bà Nguyệt như vậy. Bởi vì ai cũng biết nội tình giữa hai người. Minh bị ảnh hưởng bởi bố khá nhiều, nhất là về bản tính bạo lực. Ngay từ nhỏ, không ít lần anh đã thấy bố đánh mẹ, điều ấy khiến anh vừa ghét bố lại vừa trở - thành - bố.
Minh dễ nóng giận, dễ cáu gắt, chỉ cần ai làm phật ý, anh cũng có thể sửng cồ lên đòi đánh họ cho bằng được. Dù đã có lần tìm đến nhiều biện pháp áp chế cơn nóng giận, nhưng đâu lại vào đấy.
"Bố đâu rồi?" - Minh hỏi Trang.
- Không biết.
Ngà xách túi, làm bộ như sắp ra về:
- Không còn sớm nữa, tôi về đây. Nếu ngày mai mẹ khoẻ thì không cần gọi điện cho tôi đâu. Còn không, nhà anh cần ai chăm sóc thì cứ gọi điện, dù gì thì tôi vẫn là con dâu bà.
Minh quay đi, không nói câu gì. Trang huých tay anh, rồi cười với Ngà:
- Chị… chị cho em xin lỗi về chuyện lần trước nhé?
- Chuyện gì? À, chuyện đó ấy à? Tôi không để tâm đâu.
Ngà toan bước đi, nhưng rồi cô quay lại, nói với Minh:
- Có thể anh không biết, nhưng mảnh đất đó chưa chắc anh đã nuốt được hết đâu. Anh phải hỏi Linh xem, vì sao cô ta lại phản bội tôi để theo một kẻ đã có vợ, bị bố ruồng bỏ, hữu danh vô thực như anh?
- Cô muốn nói gì thì nói rõ ràng ra xem nào.
Ngà cười giễu:
- Chắc chắn vụ tai nạn đã để lại di chứng gì đó rồi.
Trong khoảng một tuần Ngà vẫn làm ở quán ăn Nhật Bản, theo dõi động tĩnh bên phía Linh và chồng của mình, nhưng chỉ nói chuyện với Huy khi anh gọi điện thông báo về một điều gì đó.
- Ơ Ngà, hoá ra bà làm ở đây à?
Ngà quay lại, thấy Linh đang cùng chồng mình bước vào quán. Còn chưa ly hôn nhưng anh đã công khai mối quan hệ với cô ta. Ngà cười giễu trong lòng, nhưng trông họ cũng thật xứng đôi. Ngà không cúi đầu chào họ, chỉ nói:
- Xin hỏi quý khách đã đặt bàn chưa ạ?
- Ơ tôi tưởng tưởng Nhật Bản hay cúi gập người chào khách lắm cơ mà. Bà làm thế này là bị trừ lương đó.
Ngà im lặng, hít một hơi thật sâu rồi cúi người:
- Xin chào quý khách, quý khách đã đặt bàn chưa ạ?
Linh cười tươi, ghé môi vào tai cô nói nhỏ:
- Đặt rồi. Phòng VIP, không ai làm phiền.
Ngà tỏ ra không quan tâm, cô buông một câu rồi đi lên phía trước:
- Vậy mời quý khách đi theo tôi.
Ở đằng sau, Linh quan sát Ngà, có vẻ như biểu hiện của Ngà không làm cho cô ta vừa ý. Vậy nên cô ta cố tình nói tiếp:
- Luật sư của anh sẽ đến ngay chứ? Em nghĩ đất đai là phải giải quyết sớm.
Ngà đứng khựng lại, hai tay run run. Linh đã để ý thấy được điều đó, cô ta mỉm cười hài lòng. Nhưng Linh không biết điều Ngà lo sợ không phải là chuyện mảnh đất đã sắp được giải quyết xong, mà là Minh sẽ gặp Huy. Cô sợ rằng con rắn độc này sẽ nhìn ra được mối liên kết giữa hai người.
- Xin hỏi ông Minh đã đến đây chưa ạ?
Ngà quay lại, thấy Huy đã đứng ở cửa. Minh vẫy tay, gọi lớn:
- Luật sư Huy.
Huy nhìn về phía ba người, không rõ biểu hiện là gì. Anh ta tự tin bước qua Ngà và đến chỗ Minh.
Còn nữa...
Sự gặp mặt bất người giữa bốn người này sẽ mở ra một điều gì mới cho câu chuyện? Liệu Linh và Minh có phát hiện ra Huy đang ngầm giúp Ngà, và kết hoạch trả thù của họ có bị ảnh hưởng