Người Đàn Bà Không Khóc
Chương 17 :
Ngày đăng: 11:26 18/04/20
- Chị muốn ăn cắp cái gì đó của anh trai em.
Ngà không hoảng hốt, cô lấy trong ví của mình tất cả số tiền mà cô có rồi đưa cho Trang:
- Đủ chứ? Nếu em cần chị có thể đưa thêm.
Trang hí hửng cầm lấy tiền, vẫy vẫy cô lại gần. Ngà hơi đề phòng, nhưng vẫn ghé tai vào nghe Trang nói thầm:
- Em đã lấy nó hộ chị!
- Cái gì? Cô…
- Em đã lấy nó và đánh tráo trong lúc anh Minh không để ý.
- Sao em biết chị sẽ lấy nó?
- Không thì chị cứ hỏi về nó làm gì chứ. Em cũng là người thông minh đấy!
- Nó ở đâu? Mau đưa cho chị. Có thể bây giờ anh ta đã phát hiện ra rồi.
Trang kéo Ngà về phòng mình, rồi sau đó đưa cho cô tập tài liệu mà cô đã đánh tráo. Ngà vội cầm lấy nó, nhưng rồi cô nhìn Trang với vẻ nghi ngờ. Tại sao nó lại tốt với cô như thế? Nó có thể đòi thêm tiền của cô không biết chừng.
- Em đã nghe anh Minh nói về chuyện sẽ đưa Linh về đây. Em thì không thích chị ta. Còn nữa, em tuy ham vui, xấc xược nhưng vẫn cảm thấy gia đình em đã không tốt với chị.
"Em cũng đâu có yêu quý gì chị?" - Ngà nhếch môi cười.
Trang nhún vai, phe phẩy mấy đồng năm trăm ngàn:
"Ít nhất thì chị cũng cho em tiền với lại…" - Trang hí hứng - "Có phải chị đang quen anh luật sư nào rất đẹp trai không? Đừng giấu em, em đã thấy anh ấy đón chị ở bệnh viện hôm nọ rồi."
Ngà như đã hiểu ra mấu chốt của vấn đề này, cô có thể thở phào nhẹ nhõm. Suýt nữa cô đã tin nó tốt với cô thật, hoá ra là có ý đồ khác lớn hơn chuyện tiền bạc. Ngà tạm thời tin tưởng Trang đang đứng về phe cô.
Khi Ngà đang định ra về thì cô nhìn thấy xe của Minh đã đi vào trong sân. Ngà hốt hoảng, cô chốt cửa phòng Trang lại. Tất cả những gì cô có thể nghĩ được trong lúc đó ấy chính là cô phải giữ bằng được tài liệu này. Minh vào trong nhà, bà Nguyệt đang ngồi ở phòng khách, nhìn thấy anh thì tươi tỉnh hẳn lên:
Ngà cười tươi rồi đóng cửa lại. Cô đi đi lại lại trước cửa phòng của Huy, vừa đi vừa đếm số. Ngà cảm thấy rạo rực và muốn anh là người đầu tiên biết được cô đã “anh hùng” thế nào khi đột nhập vào căn nhà đó, lấy tài liệu rồi thoát ra ngoài bằng đường cửa sổ một cách ngoạn mục. Một lúc sau cánh cửa mở ra, vị khách vừa rồi mỉm cười với Ngà, cô cũng mỉm cười rất tươi, chào lại:
- Quý khách đã xong việc rồi, thật là tốt quá.
"Cô ấy là lễ tân hả?" - Vị khách quay sang hỏi Huy - "Trông bừng bừng sức sống thế này thì Huy phải tăng lương đi nhé. Khách hàng nhìn cũng thấy vui lây."
Huy cười cười, không dám trả lời lại cô ta cũng là một khách hàng của mình, mà thậm chí còn là khách hàng ghi nợ. Nếu để người khác biết, việc làm ăn của anh chắc chắn sẽ tiêu tan mất.
"Sao? Cô mất công chạy đến đây cười cười nói nói thế này là sao hả?" - Huy ngồi vào cái ghế lớn của mình. Đồng thời sắp xếp lại giấy tờ vừa mới bàn bạc. Ngà đặt mạnh tờ giấy nhượng quyền xuống, nói lớn:
- Giờ thì chúng ta có thể ăn mừng được rồi.
Huy nhìn vào tờ giấy, cầm lên xem. Đúng là tờ nhượng quyền bản gốc, và cũng chính là thứ quan trọng để bác bỏ chuyện Minh được sở hữu mảnh đất đó. Song Huy không vui mừng như Ngà, anh đứng dậy, kéo tay cô và nói lớn không kém:
- Cô thật sự ngốc hay giả vờ ngốc vậy?
Ngà không hiểu tại sao Huy lại có phản ứng này, cô nhìn anh hỏi:
- Tôi đã mang đến thứ đặc biệt quan trọng mà.
- Vậy sao cô không nghĩ Minh sẽ lấy cớ làm mất và về nhà bảo bố cô ký lại tờ khác? Điều đó đâu có khó khăn gì khi bố cô đã đồng ý? Cô phải thuyết phục bố mẹ không nhường mảnh đất đó cho anh ta.
- Trời ơi tại sao tôi lại không nghĩ ra? Anh ta chắc đã nhanh chân đến đó rồi.
- Giờ không phải lúc để than vãn. Chúng ta phải đến nhà bố mẹ cô ngay.
Còn nữa...
Niềm vui chẳng tày gang, khi mọi chuyện sắp thành công thì Ngà lại một lần nữa có thể để vuột mất cơ hội. Liệu Ngà có đến kịp lúc Minh yêu cầu bố cô ký vào giấy nhượng quyền đất một lần nữa?