Người Đàn Bà Không Khóc

Chương 2 :

Ngày đăng: 11:26 18/04/20


Khi Ngà tỉnh dậy thì đã là năm giờ sáng, xung quanh không có ai thân quen. Bên cạnh cô là một cái máy đo huyết áp và nhịp tim, dưới cổ tay là kim truyền nước, xung quanh còn có một vài người khác đang nằm. Cô đang ở bệnh viện?



- Con tôi… con của tôi…



Ngà ngồi dậy nhìn bụng mình, cô không cảm nhận được bất cứ sự sống nào ở trong người nữa. Mọi thứ như bị rút đi cạn kiệt. Cô nghĩ mình đã chết, hoặc là cô đang ở thế giới bên kia rồi. Ngà từ từ nằm xuống, biết đâu chỉ là một giấc mơ. Khi cô tỉnh lại thì đứa trẻ vẫn còn ở trong bụng, và cô vẫn có thể cảm nhận được từng mạch đập của nó lẫn trong mạch đập của chính mình.







- Anh là gì của bệnh nhân?



- Chồng!



- Anh nên chăm sóc cho chị ấy thật tốt, giờ đây tinh thần và sức lực của chị ấy đều suy kiệt. Nếu không….



- Tôi tự biết. Đây đâu phải lần đầu.



Minh bực bội lách người qua nữ y tá, đến bên giường bệnh của Ngà. Anh đặt mạnh cái cặp lồng xuống, mày nhíu lại. Cô ta vẫn còn ngủ được cơ đấy, cô ta không biết bản thân vừa gây ra chuyện gì đâu. Càng nghĩ Minh lại càng muốn bỏ đi thật xa. Vậy là đến hơn ba mươi tuổi rồi anh vẫn chưa có một đứa con nào. Bạn bè thì suốt ngày lấy đó ra làm trò cười trêu chọc, họ hàng lúc nào cũng hỏi, anh sắp phát điên lên rồi.



Bà Nguyệt vừa gọi điện, bà đã tức đến nỗi không muốn nhìn mặt Ngà nữa, nhưng anh vẫn phải tới đây vì anh sợ người ta sẽ nói anh là thằng vô tâm vô tính. Anh nghĩ anh thật rộng lượng khi mà cứ hết lần này đến lần khác nhìn cô ta giết chết hai đứa con của anh.



Ngà khẽ động đậy, cô từ từ mở mắt. Cái hình ảnh về người đàn ông cao lớn, đeo kính với khuôn mặt lạnh tanh ấy khiến cô hoảng sợ. Ngà ngồi bật dậy, co rúm lại như muốn chạy trốn.



"Làm cái gì thế?" - Minh hỏi. Anh chầm chậm bước đến, giật bàn tay đang che khuôn mặt của Ngà ra - "Đừng có giả vờ như mình là kẻ vô tội."



Ngà lắc đầu sau đó cô ôm lấy bụng mình, tất cả vẫn chẳng quay về như cô nghĩ. Đây đúng là sự thật, một lần nữa, cô lại để vuột mất cơ hội được có con.



"Anh ơi, con của chúng ta… " - Ngà nói đứt quãng. - "Con chúng ta chết rồi!"



Ngà không chịu nổi đau đớn này, cô ngửa cổ rú lên một tràng thống thiết. Tại sao ông trời lại làm thế với cô? Chẳng thà để cô chết đi còn hơn. Hai lần để mất con trong chính thân thể này, cô đúng là một người mẹ tồi nhất cõi đời. Minh bịt tai trước tiếng rú của cô, anh ta nắm lấy tóc cô quát:



- Câm miệng đi.
- Không phải thế, là Minh… Anh ta…



Linh thở dài, hỏi:



- Bà đang ở đâu?



- Bệnh viện.



- Có ai ở bên cạnh không?



- Không ai cả.



Linh nhìn đồng hồ rồi nói:



- Khoảng tám rưỡi tôi đến nhé? Tôi xin lỗi, công việc của tôi lúc này…



- Đừng đến.



- Tại sao?



- Tôi thảm hại lắm.



Thang máy kêu "ding" một cái rồi mở ra, ở đằng xa đã có người đợi sẵn. Anh đến nhanh như vậy sao? Cô vẫy tay với anh, nói vội vào trong điện thoại:



- Dù gì tôi cũng sẽ đến, tôi không để bà cô đơn một mình với nỗi đau đâu.



Còn nữa...



Trước những gì mà Minh gây ra cho mình, Ngà sẽ tiếp tục sống ở nhà chồng như thế nào? Cô sẽ đối diện với mẹ chồng ra sao? Minh và cô sẽ ly hôn, hay cô lại tiếp tục những chuỗi ngày sống tủi nhục?