Người Đàn Bà Không Khóc

Chương 8 :

Ngày đăng: 11:26 18/04/20


Ngà chuyển đến nhà trọ mới, ở tầng trên cùng để đỡ bị làm phiền. Khu nhà này là “địa bàn” của đám sinh viên, mà cô từng là sinh viên nên cô hiểu được đó là những người như thế nào. Nổi loạn và ồn ào.



Trước kia cô có học chung lớp với một cô bạn tên là Thục, cũng không đến nỗi là thân mật nhưng hai người đều rất quý nhau và giúp đỡ nhau vài chuyện. Chỉ là sau này mỗi người một hướng riêng, đã lâu cô không còn gặp nữa.



Sắp xếp đồ đạc xong thì nhận được điện thoại của Linh, ban đầu cô định không nghe, nhưng nếu làm vậy thì sẽ khiến Linh nghi ngờ cô đã biết mọi chuyện. Ngà vẫn muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô ta có thể giả vờ được thì cô cũng làm được.



- Bà đi đâu thế? Tôi gọi điện cho anh Minh hỏi thì nói bà ra ngoài ở rồi.



Ngà vén nhẹ tấm rèm lên, ánh sáng tràn vào căn phòng, cô nhìn ra ngoài và đáp:



- Tôi chuyển ra ngoài rồi. Trong khi đợi thời gian ly hôn thì tôi sẽ ly thân.



- Tôi định mang cho bà một ít thuốc bổ.



Ngà nhìn đống thuốc hôm nọ Linh mang tới, cô ta vẫn hay tỏ ra tốt với cô như vậy. Nhưng Ngà không có ý định sẽ nhận lòng tốt ấy nữa.



- Thôi tôi cũng khoẻ rồi đừng mang thuốc đến nữa. Tôi thấy nó cũng không giúp gì cho tôi được.



- Sao lại thế? Bà phải có niềm tin chứ. Thuốc này tốt cho phụ nữ lắm đấy, ngày nào tôi với mẹ tôi cũng uống.



- Tôi chỉ không thích thôi. Giờ tôi ghét thuốc thang lắm.



Linh thở dài:



- Được rồi, thế bà đang ở đâu? Cà phê nhé? Tôi muốn nói chuyện với bà ghê gớm.



Ngà cười nhạt, cần nói chuyện với cô để làm gì? Cô ta vẫn muốn cô ra khỏi cái nhà đó để thế chỗ đó sao. Thôi thì Ngà cũng cầu nguyện cô ta sẽ vào được cái địa ngục ấy.




- Cô đã từng bị đánh bao giờ chưa?



- Rất nhiều lần.



Huy ghi những lời Ngà nói vào giấy, anh ngẩng đầu:



- Tất cả đều sẽ giúp cho cô có được mảnh đất, cho nên cô không được giấu tôi chuyện gì đâu đấy.



Ngà gật đầu. Thật ra, Huy vẫn chưa chọn được mình sẽ giúp đỡ ai trong hai người, bởi nếu xét về tình và tiền thì cả hai đang ngang nhau. Ngà là do Thục giới thiệu, còn Minh là do tiền giới thiệu. Trong trường hợp này thì cho đến khi tình cảm của chính anh nghiêng về bên nào nhiều hơn anh sẽ giúp đỡ người đó.



Đang nghĩ ngợi thì Ngà đột nhiên đến trước mặt Huy và quỳ xuống, Huy giật mình đứng dậy. Ngà ôm chặt lấy chân anh.



"Tôi biết chồng tôi đã đến tìm anh." - bằng chứng là cô đã thấy tên văn phòng đại diện của anh in trên những văn bản mà Minh đã đưa cho cô đọc - "Nhưng tôi vẫn tin tưởng anh là người tốt. Tôi không giàu có như Minh, nhưng tôi sẽ làm hết khả năng của mình để anh không phải trắng tay khi giúp đỡ tôi. Tôi không còn ai để tin tưởng nữa cả."



"Thế tại sao lại là tôi?" - Huy hỏi - "Tôi đã nêu cái cách lừa cô ký giấy cho chồng cô mà."



- Tôi không biết, cứ coi như tôi liều lĩnh thêm một lần nữa đi.



Huy nhìn xuống người phụ nữ đang một mực ôm chặt lấy chân mình, anh chưa bao giờ gặp khách hàng như thế này hết. Ai đến đây cũng hùng hổ, muốn chặt chém người họ kiện, muốn ép người họ hại đến bước đường cùng. Chỉ có cô là muốn giữ lại mảnh đất cho bố. Chỉ có cô là không cần gì ở đối phương. Đây là một người đàn bà lương thiện, nhưng bị dồn đến bước đường phải vùng lên đấu tranh giành lại hạnh phúc cuối cùng của bản thân.



Huy hít một hơi thật sâu, cúi xuống nâng Ngà dậy. Có lẽ không cần nói cũng biết, anh đã đưa ra được quyết định cho mình.



Còn nữa...



Huy đồng ý giúp đỡ Ngà bảo toàn mảnh đất của bố cô. Anh ta sẽ nói lại với Minh như thế nào và Liệu minh có để yên chuyện này? Tại sao Minh lại nhất quyết muốn đẩy Ngà đến bước đường cùng, cho dù trước đó hai người đã từng là vợ chồng?