Người Đến Trước Thành Kẻ Đến Sau

Chương 9 :

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Mọi thứ xong xuôi trước giờ đón khách, 4h chiều quan khách bắt đầu đến.



Theo ý của khách hàng là bữa tiệc phải được trang trí theo gam màu đen và trắng. Mỗi 1 vị khách đến sẽ được nhân viên đưa cho 1 bông hoa hồng trắng kẹp vào trong tấm thiệp mời.



Tôi và cái Nhung đứng ở cửa đón khách, nó khẽ quay sang tôi nói nhỏ:



- Tao thấy sao bày vẽ quá, sinh nhật mà cứ làm như lễ cưới không bằng.



Tôi nghe vậy huých vào vai nó:



- Tập trung đi, mày không muốn lấy thưởng sao? Nói xấu khách hàng thế không cod thưởng đâu.



Tôi vừa nói vậy, cái Nhung cũng liền nghiêm túc lại, miệng tươi cười đón khách.



Lúc này, đi vào là 1 cô gái mặc chiếc váy màu trắng được thiết kế theo kiểu công chúa, gương mặt cũng trang điểm nhìn khá xinh đẹp, đến tôi và cả cái Nhung còn phải xuýt xoa khen.



Nghe mấy người bạn của cô ấy nói chuyện thì mới biết hoá ra đây là nhân vật chính của buổi tiệc. Người xinh đẹp như thế, bảo sao không cầu toàn cho được.



- Này Nhung, mày có thấy quen quen không?



- Gì? Ai quen? Mày nói con bé đó á?



- Ừh, sao tao nhìn thấy quen quen.



Cái Nhung đánh nhẹ vào vai tôi:



- Thôi mày, đừng thấy người sang bắt quàng làm họ.



- Bắt quàng cái gì, tao thấy quen, nhìn giống giống ai nhỉ.



Lời vừa dứt, thì cái Nhung huých vai tôi:



- Ơ, anh Dương cũng đến kìa.



Nghe vậy tôi mới quay ra phía cửa, anh cũng đi lại phía tôi, thấy vậy tôi cũng mỉm cười gật đầu chào 1 cái rồi nói:



- Anh đến tiệc sinh nhật à?



Dương gật đầu 1 cái, tôi cũng đưa cho anh 1 bông hoa hồng:



- Anh đi lối này.



- Sao hôm qua cô lại về trước?



Câu hỏi có hơi bất ngờ làm tôi ngây 1 lúc rồi mới trả lời:



- À, tôi có việc gấp, cũng không kịp nói với anh, có nhờ bạn anh chuyển lời giúp rồi.



Lời vừa dứt, 1 giọng nói khác vang lên:



- Dương!



Là cái cô bạn của Dương hôm qua tôi gặp, cô ta đi lại khoác lấy tay anh rồi cười nói:



- Đến lâu chưa?



- Vừa đến.



- Vậy vào trong thôi, đứng đây làm gì?



Tôi nghe vậy cũng lấy 1 bông hoa ra đưa cho cô ấy:



- Hoa kẹp vào trong thiệp theo ý của chủ tiệc.



Cô ta lúc này mới rời mắt đến tôi:



- Ơ, là cô à?



Tôi nghe vậy cũng chỉ mỉm cười gật đầu thay lời chào, sau đó cũng liền nhận được cái nhìn không mấy thiện cảm của cô ta.



- Anh! Sao đến muộn thế?



Sau tiếng gọi ấy là bóng người nhào đến chen vào giữa Dương và cô ta, tôi lúc này mới nhận ra, bảo sao lại thấy giống ai đó nên buột miệng nói:
- Vy!



Mặc dù không ưa, nhưng tôi vẫn phải đi đến chỗ nó. Con Thư lúc này chỉ tay vào đĩa thịt bò rồi nói:



- Bàn này chưa cắt thịt.



Vừa nghe vậy, Hiếu ngồi ngay cạnh lại lên tiếng:



- Không cần, để đây bọn anh tự cắt.



Tôi không để tâm đến lời của Hiếu, công việc của tôi là phải làm. Với lấy con dao cùng chiếc dĩa, tôi cẩn thận cắt từng miếng, lần này cũng chú ý hơn, lỡ may con Thư nó lại dở trò gì thì cũng mệt.



Cùng lúc đấy, Linh em gái Dương cầm ly rượu đi lại bàn rồi nói:



- Anh Hiếu, lâu rồi không gặp, cứ tưởng anh bận không đến được. Nay dẫn theo cả vợ à?



Hiếu chưa trả lời, con Thư đã chen vào:



- Chị phải đi cùng không hở ra cái là có đứa gắp chồng mình như chơi.



Cả bàn cười rộ lên, Linh nó cũng lên tiếng:



- Giữ chồng thế là tốt, nhưng mà em nghĩ anh Hiếu chị không cần phải giữ đâu. Trông đào hoa vậy thôi chứ chung tình lắm.



- Không biết được đâu em ạ. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. Chồng mình không thích nhưng chân dài lại cứ lượn lờ trước mặt, thì thằng nào chịu được em. Huống gì, ở đây có người đã nhăm nhe rồi.



Bọn họ không hiểu nhưng tôi hiểu ý con Thư đang nói đến ai. Cố bỏ tai này qua tai khác, tôi xong việc của mình thì cũng rời đi nhưng lúc này con Thư lại lên tiếng:



- Vy, đi đâu thế? Ở lại chụp giúp tao kiểu ảnh.



Tôi nghe vậy có chút miễn cưỡng đi lại. Con Thư lúc này với lấy cái điện thoại bên chỗ Hiếu đưa cho tôi.



Theo phản xạ tôi nhận lấy, bản thân như 1 thói quen mở máy rồi đưa lên tầm nhìn của mắt, bỗng lúc này con Thư lên tiếng:



- Sao mày biết mật khẩu của chồng tao?



Tôi lúc này cứng người, quả thật có 1 số thói quen tôi chưa bỏ được, đó là mật khẩu điện thoại của tôi và của Hiếu đều chung 1 mã, vì vậy khi nhận điện thoại, tôi cứ như 1 phản xạ mở nó ra vậy.



Cả bàn lúc này nhìn chằm chằm vào tôi, mà tôi cũng chưa biết nên nói thế nào, thì Hiếu đưa tay lấy lại điện thoaii rồi nói với con Thư:



- Em đừng kiếm chuyện nữa.



Con Thư không vừa giật lại điện thoại từ tay Hiếu rồi hỏi:



- Mật khẩu là gì?



Hiếu không trả lời mà có phần bực gắt nhẹ:



- Đưa điện thoại cho anh.



- Anh nói mật khẩu đi đã.



- Thư, em đừng có quá đáng, đưa điện thoại đây.



Hiếu không trả lời, nó liền quay sang tôi:



- Mật khẩu là gì?



Tôi biết ngay kiểu gì nó cũng kiếm chuyện, im lặng nhìn nó 1 hồi rồi nói:



- 04xxxx



Nó nhìn tôi cười khẩy 1 cái:



- Là ngày sinh của mày?



Nói rồi nó quay sang Hiếu, 2 đôi mắt nhanh vậy mà đã trở nên đỏ ngàu, sau đó lại rưng rưng nước, trông dáng vẻ uỷ khuất mà nói:



- Chồng tôi lại để mật khẩu là ngày sinh của người con gái khác, nói xem tôi nên nghĩ tích cực như thế nào.



Tôi phục rồi, phục hoàn toàn với cái khả năng diễn như không diễn của nó. Ở giữa buổi tiệc cả trăm người, nó muốn làm bẽ mặt tôi phải không?