Người Đẹp Thẩm Mỹ

Chương 136 : Phiên ngoại - chuyện nhỏ

Ngày đăng: 14:44 19/04/20


1. Canh đại bổ của Kim Huệ.



Kim Huệ vui vẻ nhảy chân sáo đến gõ cửa nhà Tịnh Nhi, aiii, đến buổi sáng mới tốt, ông thần kia ra ngoài đi làm cô sẽ không bị cậu ta ghen tị lườm đến chết!



Mà.. Số phận em Nhi nhà ta cũng đen đủi quá ta, kiểu gì mà đi chơi cũng ngã sông ngã suối suýt chết đuối được hay vậy? Chưa kể thời gian này là thời gian trọng điểm ra mắt phim, họp báo, dạ tiệc.. lu bù nữa chứ!



"Nhi à, sao sắc mặt em không tốt vậy?" Kim Huệ mỉm cười để hoa quả lên bàn, gian tà hỏi "Chẳng lẽ ông xã không ngại em bệnh tật vẫn cứ hoạt động bình thường?"



"Hoạt động gì chị?" Tịnh Nhi hưởng thụ chuyện ăn bưng đồ tận miệng, ị bưng bô tận mông.. Ngây thơ hỏi "Bọn em vẫn bình thường mà!"



"Bình thường.." Kim Huệ cười hi hí, không ngờ nha, canh nhà mình đúng là thần dược, mấy ngày không uống vẫn có thể sinh hoạt bình thường!



Vậy sao.. ông xã nhà mình lại không được như vậy ta? Lẽ nào là do ngoại hình không đẹp nên công dụng của thuốc cũng không thèm ở lại lâu?



Ầy, Kim Huệ ơi Kim Huệ, lại tự mình nghĩ bậy rồi! Ông xã mà biết cô láo toét thế này nhất định sẽ đè cô ra rếp chết!



"Cảm ơn chị đi!"



"Tại sao tự dưng em phải cảm ơn chị?" Tịnh Nhi nuốt nốt miếng táo xuống, ngạc nhiên hỏi "Vô lí vừa thôi chứ.."



"Còn không à?" Kim Huệ nghiến răng nhảy vào, con bé này mới tí tuổi đầu đã vô ơn thế rồi! Người ta cho thần dược thung thướng còn không biết đường.. "Canh đại bổ đó chị giúp em nấu.. Đại Thần dũng mãnh hơn gấp năm lần chứ hả?"



"Canh đại bổ.. dũng mãnh.." Bằng bộ não IQ lên đến hàng chục tỉ của mình, Tịnh Nhi nhanh chóng load được vấn đề!



Cái đó.. thứ mà cô đưa Thần uống bấy lâu nay thì ra là..



Bảo sao sáng nào anh ấy cũng hoảng hốt dậy sớm, trốn vào nhà vệ sinh thật lâu. Lúc đi ra bị cô nhìn chằm chằm còn đỏ mặt xấu hổ..



Hại cô còn tưởng Đại Thần có vấn đề về thận, thì ra..



"Chị lại dám nấu cho Thần nhà em loại canh này? Đúng là đồ độc ác!"



"Hihi~ Giờ mới thấy ác à, quá muộn rồi!" Kim Huệ thấy phản ứng kịch liệt của cô, tự đắc cười "Hưởng thụ quá chứ hả?"



"Em và anh ấy.." Còn chưa có làm...



"Đừng bảo là hai người.." Kim Huệ thể hiện rõ mình là đàn chị gương mẫu, tâm linh tương thông với em gái nhỏ vô cùng, cô không nói hết lời, chị đã kịp hiểu xong! "Hai người còn chưa.."



"Đúng vậy.."



"Má ơi! Đã sống cùng nhau N năm rồi!" Kim Huệ kinh hãi hét lớn "Năm nay là năm nào? Lúc này có phải cổ đại không vậy? Mau trả phi thuyền cho tôi trở về!!!!"



"Chị gái à, có thuần phong chút đi.."



"Á á á.."



2. Mua bảo hiểm.



Mông Tịnh Nhi sau khi được ông trời trêu ngươi N lần, cô đã quyết tâm dùng một số tiền vô cùng lớn để mua bảo hiểm! Vốn dĩ ban đầu bảo hiểm có giá trị định mức trung bình, sau đó không biết bằng cách nào mà boss Thần lại biết cô lén lút mua thứ bảo hiểm đáng xấu hổ này. Anh ra tay chớp nhoáng, đùng một phát biến cô trở thành khách hàng thân thiết và cao cấp và.. của hãng!



Vâng, không ai ngờ được, số tiền dùng để bảo trì bảo dưỡng quả mít của Tịnh Nhi đã lên đến N con số, nhìn cũng đủ hoa mắt!



Vậy là coi như trong cái rủi có cái may, cô rốt cuộc cũng được lĩnh nhận phần bảo hiểu super này rồi!



Tịnh Nhi hôm nay có việc tới tổng bộ, thêm nữa nhân viên bảo hiểm sáng nay cũng cung kính gọi điện tới xin phép cô cho một cuộc gặp rồi. Có lẽ tiền bảo hiểm bên đó công ti đã thu xếp xong, muốn cô kí vài giấy tờ sau đó mới lĩnh nhận.



Đáng lẽ với khách hàng VIP thì họ sẽ tới tận nhà, nhưng vì hôm nay Nhi Nhi nhà ta đang vui, hơn nữa cô cũng tiện đường nên sẽ rẽ qua đó một chút, đỡ cho người ta mất thêm chút tiền xăng xe!



Số đen chính là như vậy, cả năm cả đời bạn không cần ra ngoài, trời sẽ nắng đẹp long lanh, không khí thoáng mát dễ chịu, người người vui vẻ, hoa hoa nở rộ.. Sau đó, bạn có chuyện cần, vừa bước chân ra cửa mưa rào lập tức đổ xuống đầu! Trời mây vần vũ, người nào người nấy khó chịu, thậm chí thi thoảng còn nghe thấy tiếng chửi thề!



Khốn khiếp!


Vậy là cứ sáng sớm, Tiểu Long vừa mở mắt đã bám dính lấy mẹ, quấn mẹ đòi đi chơi đây đó. Nếu bố Lý tổng muốn mẹ hôn trước khi đi làm, cậu sẽ cười đắc ý làm giúp!



Trưa trưa, bố Lý tổng mè nheo đòi mẹ Tiểu Ngọc mang đồ ăn tới, ý đồ thực hành bữa trưa công sở lãng mạn. Mơ sao? Tiểu Long cậu nhất định bám theo, dùng lời lẽ ngọt ngào phân tích cho mẹ hiểu có cậu đi cùng sẽ có bao nhiêu ích lợi. Vậy là trăm ngày như một, bữa trưa là cả nhà ba người. Boss SM có muốn "chuyện tình công sở" cũng đừng mơ được..



Tối tối, canh đúng lúc bố Lý tổng đi tắm, mẹ Tiểu Ngọc nằm trong chăn vừa gõ máy tính vừa chờ đợi. Cậu sẽ nhỏ nhẹ gõ cửa, ủ rũ thổ lộ với mẹ rằng mình không có mẹ sẽ không thể ngủ được. Vậy là bố vừa quấn khăn tắm ngang hông đi ra, hàm ý quyến rũ mẹ rõ ràng cũng chỉ đành bất lực. Vì sao ấy hả? Vì cậu đang ôm vợ của ông ta, nằm đây ngủ ngon lành nè!



Vậy là vào một ngày xấu trời nọ, nắng vàng mây trắng, gió thổi mơn man, ông bô ngốc của cậu chạy về nhà, vui như chính vợ mình đẻ em bé: "Tiểu Ngọc! Tịnh Nhi sinh rồi, em mau cho Tiểu Long quá bên đó xem đi!"



"Tịnh Nhi sinh liên quan gì đến anh mà anh vui quá vậy?" Bà mẹ một con nào đó lườm qua, Tiểu Ngọc biết rõ giữa anh và Tịnh Nhi không có cái gì, nhưng đây thích thì đây lườm đấy, làm gì được nào?



"Không liên quan anh, nhưng liên quan Tiểu Long!" Lý tổng cười lấy lòng, chạy tới cạnh hai mẹ con nói nhỏ "Tiểu Long nói muốn nhìn em bé mà! Mau cho con đi xem, sau đó cho nó ra nước ngoài với bà ngoại, bà ngoại đợi rất lâu rồi!"



"Anh.. Con trai anh đấy, sao anh lại muốn đẩy nó đi?"



"Bố Lý tổng không thương con đúng không.." Tiểu Long nấc nhẹ hai cái, lập tức rúc vào lòng mẹ giả bộ nức nở. Haha, xem xem mẹ tôi xử lí ông thế nào!



"Anh dám bắt nạt con tôi?"



"Ôi.. Đâu có.."



*



Xem em bé cũng phải đợi mấy ngày hôm sau, Tiểu Long theo chân bố mẹ đi tới biệt thự ngoại ô của nhà chú Thần và cô Nhi, vui vẻ chạy loạn. Mặc kệ người lớn cùng nhau nói chuyện, cậu nhón chân nhẹ nhàng đi tới chiếc nôi đặt thiên thần nhỏ đang ngủ say.



Không nhìn thấy thì không sao, thấy rồi là không thể rời mắt. Thiên thần nhỏ xíu xiu, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền thể hiện rằng cô bé đang có một giấc ngủ thật say. Mũi nhỏ nhỏ xinh xinh, đôi môi cũng vừa nhỏ vừa hồng, nhìn là muốn cắn một cái! Bầu má thơm mùi sữa làm Tiểu Long vô ý cọ một cái đã không thể rời đi...



"Tiểu Long, con làm gì đó?" Tiểu Ngọc và Tịnh Nhi trao đổi vài thứ về phương cách nuôi con sau đó lập tức nhìn về phía cái nôi. Chỉ thấy bạn Long bình thường mặt lạnh hay tính kế hôm nay lại chủ động gần người. Hơn thế, hai cái má nhỏ.. còn hồng hồng nữa chứ! "Thích em bé rồi đúng không?"



"Bố mẹ sẽ sớm sinh thêm em bé cho con chơi!" Lý tổng cười cười, trong lòng nghĩ thêm một vế chỉ cần conmauđinướcngoài đi!



"Con đâu có thích!" Tiểu Long cứng miệng quát, đúng lúc này em bé đang ngủ cũng tỉnh dậy, đôi mắt long lanh long lanh nhìn quanh bốn phía "Ơ.. Em bé dậy rồi!"



"Em bé gọi con kìa!" Tịnh Nhi gật đầu nhìn cục cưng cựa quậy trong nôi, con bé này rất ngoan, cả ngày chỉ ăn xong ngủ, có dậy cũng không hề khóc nhè "Con cúi gần người xuống đi, em bé chưa nhìn xa được!"



"Thế này.. Thế này sao?" Tiểu Long ngẩn người làm theo, áp sát khuôn mặt của cậu vào bàn tay nhỏ đeo bao tay của em bé. Cô nhóc nằm trong nôi như cảm nhận được thứ gì, thích thú sờ loạn một phen "Ấy.."



"Các cậu đặt tên cho con nhóc chưa?"



"Đã đặt rồi!" Đại Thần tự đắc vỗ ngực "Nghĩ mấy năm mới chọn được đấy!"



"Gớm quá nhỉ! Nói ra xem hay đến đâu nào?"



"Đặng Phúc Diệu Anh! Thế nào?"



"..."



Diệu Anh..



Đặng Phúc Diệu Anh..



Có phải tên của thiên thần nhỏ này có ý nghĩa là điềukì diệu dành choanh không vậy?



A.. Phải rồi!



Nhất định Diệu Anh là điều kì diệu mà ông trời ban xuống cho riêng cậu!



Thiên thần, anh nhất định sẽ chờ em lớn!



*Pêétphátcuốiạ: Xinhãyđónđọc "Điều kìdiệucủa riêng anh" sắppháthànhhhhh.



Cóbạnnàođoánđượccouplenàosẽramắttrong truyện nàykhông? 😂😂😂😂