Người Đẹp Thẩm Mỹ
Chương 21 :
Ngày đăng: 14:42 19/04/20
Mạc danh kì diệu thế nào mà lúc này Tịnh Nhi lại được có mặt ở đây, trong mâm cơm đoàn viên của gia đình Đại Thần.
Bắt đầu của việc này, phải kể đến chuyện của cách đây hơn 1 tiếng.. Khi ấy Tịnh Nhi vừa thức dậy, đang vui vẻ đi tới phòng bếp tìm ăn, tiện thể đoán thử tay nghề của bạn Đại Thần. Quả nhiên trong bàn bếp bày một đám thức ăn đang bốc khói và hương thơm ngào ngạt. Thế nhưng, song song với sự hấp dẫn chết người ấy lại là hai chướng ngại to đùng: bố mẹ Đại Thần!!
Bố mẹ anh ta!!
Bác trai bác gái!!!
Và quan trọng hơn.. Thế quái nào mà bác gái vừa nhìn thấy đã nhận ra cô được vậy???
Phải rồi, còn cả bạn Đại Thần nữa! Hôm qua mặc dù cô hơi lơ mơ nhưng cô vẫn nhớ rõ, bạn ấy biết cô là “xác ướp” trong nhà vệ sinh! Mặc cho cô đã phẫu thuật thay đổi cả khuôn mặt, cũng đã cố gắn gằn giọng cho nó trầm xuống mà bạn ấy vẫn có thể biết!
Lẽ nào lại thật sự tồn tại cái kiểu: Dù ngươi cháy ra tro ta cũng nhận ra???
Nhưng kiểu ấy không phải chỉ dành cho mấy người có thâm thù đại hận với nhau, hoặc yêu nhau đến chết đi sống lại.. hay sao? Tự dưng lại xảy ra trên người cô với hai mẹ con Đại Thần là thế nào??
Hay cái vóc dáng này của cô quá mức ấn tượng, làm người khác nhìn qua một cái lập tức khắc ghi trong lòng??
Tịnh Nhi cũng muốn tự lừa mình dối người như vậy lắm, nhưng bây giờ cô ngoài cái mặt đẹp ra thì thân thể quả thực dưới mức trung bình. Không ngực không mông, chân cũng không dài mướt mát, tay thì thô kệch, làn da toàn thân vì mấy tháng nay ở trong viện nên có chút trắng song lại không mịn màng..
Aigo~ Đúng thật là dưới trung bình! Béo lên thêm vài chút thì tốt rồi, khoảng 50kg nữa là tuyệt nhất!!
“Cháu chào bác!” Nụ cười treo trên miệng Tịnh Nhi hơi cứng lại, cô uốn lưỡi đến bảy chục lần mới ngăn được bản thân không hỏi mấy câu vớ vẩn.
“Chào cháu!” Bác trai nghi hoặc nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu như không thể nhận ra đây là ai “Cháu là bạn gái của Đại Thần? Mẹ nó, chúng ta đã gặp con bé rồi hay sao?”
“Anh không nhớ hả?” Bác gái hớn hở cười, nhanh chóng đến gần kéo cô lại bàn ăn. Tịnh Nhi len lén liếc qua sống mũi của bác ấy, quả nhiên là đã phẫu thuật rồi, thẳng quá! Thẳng đét luôn!! “Chính là cô gái hôm đó chúng ta gặp ở viện X, sau lại ở chung phòng ở Cát Tường đấy!”
Chỉ trong vòng ba câu Đại Thần đã giải thích được toàn bộ mọi thứ mà Tịnh Nhi cố gắng sùi bọt mép nói nãy giờ. Cô cay đắng nhận ra rằng, mình không chỉ nghèo mà còn không biết cách ăn nói nữa..
Sau đó chẳng biết thế nào, bác trai bác gái quyết định mời Tịnh Nhi một bữa. Vừa để ăn mừng hai người họ đi du lịch trở về, đưa để tạ lỗi Đại Thần vô tình tông phải cô. Tịnh Nhi với tiêu chí thà chết chứ không bỏ bữa cộng thêm khả năng từ chối chẳng ra gì, cô đã thành công góp mặt trong bữa ăn đoàn viên của gia đình nhà ai đó..
*
Trên bàn bày mấy món ăn đơn giản, đậm tính dân tộc. Tịnh Nhi mặc dù ham ăn nhưng cũng biết thế nào là lịch sự, hơn nữa cô còn là đại tiểu thư Vi gia mười mấy năm trời, làm sao có chuyện thất thố trên bàn ăn được? Vậy nên Tịnh Nhi thẳng lưng, cô ngồi giữa Đại Thần và bác gái, mắt dõi thẳng đến chiếc tivi màn hình cong trong góc, cố gắng phân tán tinh thần khỏi hương vị thơm ngát, dụ hoặc kia..
“Nào, mọi người bắt đầu đi!” Bác gái vui vẻ vung đũa xuất kích, một đường lướt trên bàn ăn, lập tức bát người nào người nấy đầy ắp! “Đừng ngại, này cháu ăn đi!”
“Dạ..”
“Mà này, nói chuyện bao ngày giờ mới nhớ ra..” Bác gái như sực nhớ ra chuyện gì, vội vã dừng lại quay phắt sang nhìn cô “Cháu gái, cháu tên gì?”
“Ái Nhi!”
“Tịnh Nhi ạ..”
Không hẹn mà cùng nói, Tịnh Nhi và Đại Thần quay mặt qua nhìn nhau. Đôi mắt nâu sáng xoáy thẳng vào mắt cô, ý vị thâm trường không thể đoán định. Đại Thần biết tên của cô, thế nhưng đó không phải tên thật sự của Tịnh Nhi mà chỉ là tên của thân thể này. Có lẽ anh ta đã điều tra qua thân thế Tịnh Nhi rồi nên mới nắm rõ như vậy..
Cũng phải, Đại Thần người ta là ai chứ? Lão đại hắc bang không nói, còn là tổng giám đốc của cả một tập đoàn lớn.. Tự dưng có một kẻ không rõ lai lịch xông đến gần mình không làm rõ ràng mới là lạ đấy.
Trong lúc hai người vẫn đang mải miết đấu mắt, giọng nói lanh lảnh như chuông bạc đã vang vọng sau lưng như một hồi chuông báo dừng cuộc: “Ôi, bác trai bác gái, thật sự khéo quá đi!”
*Ai? Là ai đây???