Người Đẹp Thẩm Mỹ
Chương 6 :
Ngày đăng: 14:42 19/04/20
Vì không chấp nhận cuộc sống bi đát như vậy, không chấp nhận chuyện phi khoa học như vậy, không chấp nhận luôn việc sáng sớm đã đói đến như vậy.. Tịnh Nhi liền quyết định ra ngoài!
Mặc dù trước đây cô không mấy khi ra khỏi cửa, mỗi lần đi đầu đều có tài xế đưa rước.. Ừm, tất nhiên là loại trừ những lần ban đêm cô lén chui lỗ chó sau tường đi khảo sát địa hình và tìm ý tưởng viết truyện! Thế nhưng Tịnh Nhi có thể đảm bảo cô không phải kẻ thu hút rắc rối!
Xem trước kia một mình cô đi đêm đi hôm có bao giờ gặp phải chuyện quái quỷ gì đâu.. Vậy mà hôm nay vừa bước chân ra cửa đã bị cả đám người trợn mắt lên nhìn, thể như thấy ma vậy đó.
Quả thật trước kia không ai dám động đến cô.. không đúng, nên nói là không ai thèm động tới cô mới phải, là vì Tịnh Nhi béo. Thế nhưng cái thân thể Vi Ái Nhi này tuy không béo cũng đâu có gì hơn cô? Mặt mũi tầm thường, thân thể tầm thường, có mỗi cái vết sẹo là bất thường mà thôi. Nhưng có lẽ Ái Nhi sống ở đây cũng không phải mới, đáng nhẽ ra người xung quanh phải quen mặt cô rồi chứ..
"Ô a a a ~ Hôm nay bão rồi!!!!"
"Ái Nhi không đi làm!! A A a a a ~~ "
"Ái Nhi 9h mới ra khỏi cửa a a a a a ~~"
"Ai cứu mạng, tận thế đến nơi rồi!!"
"..."
Tịnh Nhi trợn mắt nhìn đám người diễn sâu trước mặt mình, bọn họ thậm chí còn chạy loạn lên làm như sợ hãi lắm cơ. Điều này chứng tỏ Vi Ái Nhi sinh hoạt vô cùng có quy luật, ngày cũng như đêm luôn luôn đúng giờ, chưa bao giờ nghỉ cũng không có chuyện ốm đau gì.
Phải không?
Con người lại có thể như cái máy vậy ư?
Không đợi Tịnh Nhi thắc mắc quá lâu, thủ phạm vụ ném đá đã hoàn toàn lộ mặt. Một đám trẻ con ăn mặc lôi thôi lếch thếch lao ra từ một con hẻm nhỏ, ánh mắt sợ hãi đã vạch trần ra trước mắt Tịnh Nhi một chuyện: thân thể cô lúc này xấu còn hơn ma quỷ! Xấu tới mức ai gặp cô cũng phải vắt giò lên cổ mà chạy loạn!!
Này, này, vừa vừa thôi nhé! Dù sao cũng không cần phô trương và châm biếm vẻ ngoài của người ta đến thế đâu!
Tịnh Nhi nghiến răng đưa tay áo lên ngang mũi mà lau qua vết máu đang có dấu hiệu chảy tràn. Lập tức một bên vạt áo thấm đẫm màu sắc đỏ rực đến chói mắt. Không nhịn được tức giận, cô đưa mắt lườm về phía mấy đứa nhóc đang chạy cách mình mấy mét kia.
Không lườm thì thôi, lườm một cái làm đứa nào đứa nấy sợ tới mức mặt mày xanh lè xanh lét. Các cụ đã nói rồi, con giun xéo lắm cũng quằn. Chúng nó đã sợ chạy thì để yên cho chúng nó chạy đi, đằng này còn lườm để làm gì cơ chứ? Bọn trẻ thấy ácmavừa lau máu trên mặt vừa ghê rợn nở nụ cười quỷ dữ với chúng liền cuống cuồng cả lên. Sau đó không biết đứa nào dũng cảm, cầm viên đá trong tay ném về phía Tịnh Nhi. Cuối cùng, đứa nào đứa nấy học theo, ra sức ném đá về phía cô.
Ăn đau một lần sẽ không muốn ăn lần hai, Tịnh Nhi chật vật né tránh đất đá đang rào rào ném tới bên người mình.
Né né né.. Né tập trung đến nỗi không hề để ý mình vừa lao ra đường, đúng tầm ở khúc quanh có một chiếc xe ô tô đen bóng và sang choảnh trờ tới. Cô cùng với ô tô lập tức vừa gặp đã yêu, xông vào hôn nhau say đắm.
Nói cách khác chính là: Tịnh Nhi bị ô tô tông rồi!
Thân thể nhẹ tênh bay lên không trung mấy vòng, cảm giác đau đớn nhanh chóng lan ra toàn thân, ăn mòn toàn bộ lí trí còn sót lại của Tịnh Nhi. Bên mặt có vết sẹo chưa đủ thảm hay sao ấy, ông trời còn ưu ái cho nó được mài trên đất thêm vài mét mới cho cô dừng lại hoàn toàn. Lúc đôi mắt mờ nhòe đi vì màu đỏ của máu, Tịnh Nhi chỉ kịp nhìn thấy một đôi giày da đen sáng bóng mà thôi.
Ồ, nhãn hiệu nổi tiếng này cô biết!
Hay rồi! Ít ra kẻ đâm vào mình cũng không hề nghèo tới mức không có tiền giúp mình trả viện phí!
Và .. Tịnh Nhi yên tâm thiếp đi như thế.