Người Điên
Chương 15 : Bất ngờ
Ngày đăng: 05:04 19/04/20
Hoàng hôn, mặt trời ngã về phía Tây. Sườn núi nhấp nhô ở nơi xa, bên trên rừng cây, là màu vàng trùng điệp. Khắp nơi thỉnh thoảng thổi tới vài cơn gió lạnh, mang theo hơi lạnh tinh tế, như một tấm lụa mỏng che đậy lên thanh xuân của cô gái.
Diệp Tử tỉnh dậy, anh ngồi lên, dụi dụi con mắt: “Còn chưa đi?”
Thỏ giơ tay, Diệp Tử khẽ cau mày, hắn đem cỏ dại dính trên người anh phủi xuống, lấy cánh hoa đậu trên vai anh: “Ừm. Ngủ có ngon không?”
Diệp Tử nhớ lần trước ở rạp phim, bản thân cũng dựa vào hắn mà ngủ quên mất. Rõ ràng anh lớn hơn hắn đến bốn tuổi, cảm giác này cứ như là hắn đang chăm sóc cho anh, thật mất mặt.
Lấy điện thoại di động ra, đột nhiên nhớ đến bưu kiện của Thỏ, anh liền hỏi: “Nói cho tôi một ít chuyện về Trương Thục Nghi đi, tại sao lại muốn giết bà ấy.”
Trương Thục Nghi, chính là người Thỏ muốn anh giết, là một bà lão góa phụ.
Thỏ nhìn sóng nước lấp loáng trong hồ, nói: “Mụ ta là người hầu của mẹ em, tương đối bài xích mẹ em, cảm thấy điều kiện của mẹ không tốt, đã từng…. bán thân, tiến được vào gia tộc này cũng bởi vì mang thai. Mụ ấy cảm thấy mẹ em không xứng làm nữ chủ nhân của gia tộc này. Lúc em còn nhỏ, mụ từng cho mẹ em uống thuốc độc, chỉ bệnh xoàng mà kéo dài ngày càng trầm trọng, suýt chút nữa không qua được!”
“…”
“Sau đó phát hiện ra, cha em cũng không có trừng phạt gì mụ ấy, chỉ bắt mụ rời khỏi gia đình em. Mà em thấy vẫn chưa hả dạ. Bởi vì chất độc đó, thân thể mẹ em ngày càng kém, hiện tại ngay cả ra ngoài đi chơi cùng bạn bè cũng không thể, mỗi ngày chỉ có thể ở trong nhà, nằm ở nơi bị mọi người lãng quên, nhẫn nhịn cha em cùng với những nữ nhân khác chơi đùa,… Tất cả những thứ này, đều là do mụ đó hại, em vẫn luôn muốn trả thù mụ.”
Diệp Tử lật xem thông tin về bà ta: “Bà ấy không phải sống gần đây sao.”
“Đúng.”
“Đi, đi tới xem thử.”
Thỏ hơi ngạc nhiên: “A Tử, anh muốn động thủ sao?”
Diệp Tử xì một tiếng: “Kẻ ngu mới động thủ. Tôi đối với mối thù này của cậu một chút hứng thú cũng không có, nhưng giờ tôi không muốn quay lại trường, nhà trọ bị hạn xúi quẩy, càng không muốn về. Coi như giết thời gian đi.”
Đúng, nếu Thỏ cho anh quyền được lựa chọn, chỉ có kẻ ngu mới chọn đi giết người.
Anh đã không còn muốn giết người.
Cũng không muốn tiếp tục nghĩ đến nó.
Dưới sắc đỏ phản chiếu của trần bì, từng đàn chim nhỏ xoay quanh bay lượn trên đỉnh đầu, lá cây vang dội sàn sạt, hoa dại không tên cao hơn đầu gối nở rộ tầng tầng lớp lớp.
Diệp Tử đi phía trước, Thỏ đi phía sau.
Tóc cùng tay áo đánh nhịp nhẹ nhàng.
Anh có chút trách cứ Thỏ sao mà đi chậm như vậy, rõ ràng hắn mới là người biết rõ nơi sống của bà lão góa phụ kia, Diệp Tử quay đầu lại nhìn về phía Thỏ, anh muốn giục đối phương vài câu.
Nhưng mà, mới vừa nhìn về phía Thỏ, hết thảy từ ngữ trong đầu đều biến mất.
Diệp Tử lại bắt đầu đau đầu, anh hơi nhíu mày.
Sau đó anh nghe được tiếng ong ong lanh lảnh, ríu ra ríu rít, ríu ra ríu rít, từ tai phải truyền đến.
Cách đó không xa, Thỏ trên người mặc áo sơ mi trắng tay dài, tựa hồ trong chớp mắt nhắm lại đó, bóng người của hắn, cũng dần biến xa.
Hình ảnh không ngừng thay đổi xoành xoạch, như là băng đĩa cũ tín hiệu không tốt, mơ mơ hồ hồ, tiếng băng đĩa xước vang lên hỗn độn.
Đó là một bé trai khoảng chừng năm tuổi, mặc một cái quần yếm màu xanh nước biển, tất dài cùng áo sơ mi nhỏ, đứng ở chỗ xa, giương mắt tha thiết nhìn anh chằm chằm. Dưới ánh mặt trời, màu tóc nhợt nhạt của nó tung bay, giống như được dát lên một lớp vàng.
Thỏ hoàn toàn bị nước mưa xối ướt, trông rất chật vật.
Tóc lộn xộn xòa trước trán, trên mặt, màu so với bình thường đậm hơn, là màu nâu đậm. Lông mi hắn mang theo vệt nước, môi hắn hơi tím tái, da dẻ đặc biệt trắng xám.
Tròng mắt hắn vẫn nhạt màu như cũ, giờ khắc này, con ngươi hắn phóng to âm u như vậy, bên trong, toàn bộ là gương mặt của Diệp Tử, một khuôn mặt chật vật tương tự hắn.
Tầm mắt của hắn, đang không ngừng di chuyển xuống dưới, dừng lại một chỗ.
Môi Diệp Tử.
Tim Diệp Tử đập loạn, nuốt một ngụm nước miếng.
Ngón tay Thỏ nâng gò má Diệp Tử nắm chặt lại, hô hấp trở nên nóng rực, con ngươi lại lớn thêm một vòng. Sau đó, hắn thăm dò hướng đến gần Diệp Tử.
Diệp Tử thế nhưng lại cảm thấy đau đầu, đầu óc choáng váng. Đặc biệt là khi anh nhìn thấy đôi mắt đối phương, liền đột nhiên nhớ đến thời điểm đứa bé rơi vào vũng nước bẩn kia, khóc lóc oa oa.
Tựa hồ có người đang cảnh cáo anh, ở trong đầu anh, nhắc nhở anh: Không được để Thỏ đến gần hơn nữa! Hắn chỉ đang muốn kéo ngươi cùng xuống Địa Ngục mà thôi… Hắn chỉ dẫn ngươi nảy sinh sát ý với bạn gái ngươi, hắn chỉ dẫn ngươi giết bà lão kia! Hắn chính là tội nhân! Hiện tại, hiện tại ngươi còn có cơ hội để né tránh! Hắn quá nguy hiểm! Quá nguy hiểm! Vì chính ngươi, phải cách xa hắn một chút! Rồi sau đó, phải quên hết mọi chuyện ngày hôm nay, như vậy là tốt rồi! Như vậy là được rồi!
Ngay lập tức, anh bỗng nhiên né ra, đứng lên.
Thỏ ngồi xổm trên mặt đất nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói có chút mất mát, có chút gợi cảm: “Làm sao vậy, A Tử?”
Diệp Tử cúi đầu, tóc che khuất mắt, qua một hồi lâu, anh mới nhỏ giọng nói: “Hiện tại, lần giao dịch thứ hai của chúng ta, hoàn thành rồi.”
Thỏ gật đầu.
“Sau này, đừng tới tìm tôi nữa, đừng theo tôi nữa.”
Vẻ mặt Thỏ trong nháy mắt thay đổi, ôn nhu cùng ý loạn tình mê lúc nãy trong nháy mắt biến mất, giọng hắn trầm thấp: “Tại sao?”
“Tôi không chịu được. Cùng cậu, tôi nhất định sẽ nhớ đến Nhiếp Hải Hà đã chết, còn có… cái chết của bà lão. Cùng cậu, tôi sẽ đau đầu, còn ù tai nữa, cả người không được thoải mái… Cùng cậu, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có cách nào rút lui, tôi không muốn như vậy, tôi nghĩ, chúng ta đều cần không gian của riêng mình, chúng ta cần tỉnh táo lại…”
Mưa tạnh, Thỏ đứng lên.
Vốn Diệp Tử nghĩ hắn sẽ nổi nóng, hoặc đánh người, hoặc gào khóc.
Nhưng, Thỏ không có.
Hắn từ trong túi lấy ra tờ một trăm đồng, nhét vào túi Diệp Tử, nói: “A Tử, chắc anh không mang theo tiền đúng không. Một lát nữa bắt taxi về phòng nhé, hiện tại không bắt được đâu. Sau khi về trường, nhất định phải ngay lập tức cởi đồ này ra, tắm nước nóng, nếu không sẽ bị cảm đó.”
Diệp Tử sững sờ: “Này, cậu có nghe tôi vừa nói gì không, sao…”
Thỏ cắt ngang lời Diệp Tử, lông mi cụp xuống run run, vẫn như cũ mỉm cười: “Nếu như đây là nguyện vọng của anh, được, không thành vấn đề.”
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Vạt áo của hắn ướt sũng, giọt nước lạnh lẽo nhỏ xuống từ trên góc áo hắn, rơi xuống cỏ, bắn lên bọt nước nhỏ bé.
Thời điểm hắn đi tới dưới đèn đường, liền quay đầu lại nhìn về phía Diệp Tử, miệng khẽ mở.
Hắn đang nói: “A Tử, tạm biệt.”